Phương lão nhị đánh xe, còn Tôn Cự ngồi bên cạnh.
Phương lão nhị tuy vóc người nhỏ bé nhưng rất dũng mãnh, lại là một phu xe điêu luyện.
Khi lão dốc toàn thần trí vào việc đánh xe thì không ai đuổi kịp.
Nhưng lúc này lão không chú tâm lắm. Ánh mắt lão mông lung, tay điều khiển cương lơ đãng, chắc hẳn trong lòng lão ta đang có nhiều tâm sự.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tôn Cự chợt hỏi :
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Phương lão nhị hỏi lại :
- Sao ngươi biết là ta đang suy nghĩ?
Hỏi xong, Phương lão nhị bỗng thấy lo sợ, vì câu đó có nghĩa là thừa nhận.
Tuy vậy lão bình tĩnh lại ngay, chữa lại :
- Chẳng lẽ ngươi có thể thấy được?
Tôn Cự lạnh giọng trả lời :
- Ta không thấy, nhưng cảm nhận được. Có những việc không cần dùng mắt nhìn cũng biết.
Phương lão nhị sững người quan sát Tôn Cự hồi lâu. Thấy những thớ thịt trên mặt đối phương rắn lại như những khối thép, thái độ của lão bỗng thay đổi hẳn, trở nên nhũn nhặn.
Một người mà đến cả thịt trên mặt cũng rắn như thép thì nắm đấm sẽ nặng đến thế nào?
Phương lão nhị thở dài nói :
- Quả thật tôi đang nghĩ rằng, có phải những người mù thông minh hơn người bình thường không?
Tôn Cự đáp :
- Không phải! Nhưng ta biết rằng ngươi không nghĩ thế.
- Vậy tôi nghĩ gì?
- Ta không biết ngươi nghĩ gì, nhưng không phải như ngươi vừa nói.
Phương lão nhị gượng cười nói :
- À... quả thật tôi còn nghĩ rằng chúng ta việc gì phải nhọc công phóng xe bạt mạng thế này mà không ghé vào nơi nào đó uống vài chén?
Tôn Cự không nói gì, không tỏ ra tán thành cũng không phản đối.
Phương lão nhị cảm thấy bất an, không hiểu thái độ của đối phương thế nào?
Lão lại thăm dò :
- Có lẽ tửu lượng của huynh đài không ít?
Tôn Cự đáp :
- Trước đây ta uống không ít thật.
- Trước đây ư? Chẳng lẽ đã lâu huynh đài không uống nữa hay sao?
Tôn Cự gật đầu :
- Quá lâu rồi! Bây giờ ngay cả rượu có mùi vị thế nào ta cũng đã quên mất.
Phương lão nhị hỏi :
- Chẳng lẽ từ nay huynh đài không định uống rượu nữa?
- Sao lại không muốn?
Phương lão nhị cười nói :
- Tôi biết phía trước có một chỗ, rượu rất ngon. Không chỉ rượu ngon mà còn có nữ nhân nữa.
Lão cười tít mắt, nói tiếp :
- Ui chao! Nữ nhân thật ra nữ nhân, mông vừa to, vừa tròn, phải nói là bốc lửa. Nữ nhân như thế, chỉ xài một lần là suốt đời không sao quên được.
Tôn Cự không nói gì, nhưng vẻ mặt đã thay đổi, có vẻ như hắn đang cười, nhưng nhìn kỹ lại thì không giống lắm.
Hay có thể ngay cả nụ cười thế nào hắn cũng đã quên mất rồi cũng nên?
Phương lão nhị vẫn thao thao bất tuyệt :
- Chỉ cần có tiền thì ngươi có thể bảo nữ nhân làm bất cứ điều gì mình muốn.
Tôn Cự chợt hỏi :
- Năm trăm lạng đủ không?
- Ui chao! Từng ấy gì mà chẳng đủ? Đã mang theo năm trăm lạng mà không biết hưởng thụ thì thật là kẻ ngốc.
Tôn Cự ngập ngừng nói :
- Nhưng còn xe và ngựa...
Phương lão nhị vội ngắt lời :
- Việc đó có gì khó? Nếu huynh đài muốn, chúng ta cứ đuổi chúng đi, muốn đi đâu mặc chúng. Rồi sẽ có người thay chúng ta, thậm chí đánh đi xa hơn nữa... Sẽ không ai biết được đâu! Nếu huynh đài tiếc, chúng ta có thể bán đi, ít nhất cũng được trăm lạng. Từng đó tiền, đủ để chúng ta ăn chơi thỏa thích ở đây cả tháng trời.
Tôn Cự trầm ngâm hỏi :
- Nhưng sau đó thì sao?
Phương lão nhị vỗ vai bạn đồng hành nói :
- Làm người phải biết hành lạc khi có điều kiện, đừng băn khoănh gì cả. Huynh đài việc gì phải suy nghĩ nhiều cho mệt óc? Người nghĩ nhiều thường là kẻ ngốc.
Tôn Cự lại trầm ngâm một lúc, cuối cùng đi đến quyết định :
- Thôi được! Đi thì đi. Nhưng...
- Còn nhưng gì nữa?
- Nhưng chúng ta không được bán cỗ xe và hai con ngựa này.
Phương lão nhị vội hỏi :
- Vì sao?
- Chẳng lẽ ngươi không sợ có người tìm đến chúng ta hỏi tội hay sao?
Phương lão nhị nghe nói biến sắc, kêu lên :
- Huynh đài muốn nói...
- Nếu chúng ta bán xe ngựa, còn bản thân chuồn đi, nhất định sẽ có người tìm được chúng ta.
- Vậy nên làm thế nào?
- Nếu chúng ta đem xe và ngựa hủy hết đi, đừng để lại dấu vết thì còn ai tìm ra chúng ta được nữa?
Hắn vỗ vỗ vào chiếc túi căng phồng đeo bên người, nói tiếp :
- Còn chuyện tiền nong thì ngươi cứ yên tâm. Ta không có vật gì khác, nhưng tiền thì đủ dùng.
Phương lão nhị cười tít cả mắt nói :
- Được, tôi nghe huynh đài. Huynh muốn thế nào, chúng ta sẽ làm như vậy.
Tôn Cự hỏi :
- Còn bao lâu nữa thì tới?
Phương lão nhị đáp :
- Sắp tới rồi. Chỉ độ nửa canh giờ nữa thôi.
- Ta nhớ gần đây có mấy chiếc hồ, đúng không?
- Phải! Vùng này có rất nhiều hồ. Chắc lão huynh từng qua lại vùng này không ít.
- Vậy chúng ta hãy đánh xe đến một chiếc hồ nào đó, cho kín đáo một chút.
Phương lão nhị nhìn Tôn Cự, chợt hiểu ngay hắn muốn gì.
Không lâu, xe dừng lại bên một mặt hồ, cũng vừa lúc trời tối.
Nơi đây rất hẻo lánh, đừng nói vào lúc chạng vạng mà ngay cả ban ngày cũng chẳng mấy khi có bóng người lai vãng.
Tôn Cự hỏi :
- Ở đây có đá không?
- Đương nhiên có...
- Tốt lắm! Khuân mấy hòn đá thật to chất lên xe đi!
Việc đó chẳng khó khăn gì lắm.
Phương lão nhị hỏi :
- Chất đá xong rồi thì làm thế nào nữa?
Tôn Cự đáp tỉnh như không :
- Tháo ngựa ra, đẩy xe ngựa xuống hồ.
Chỉ lát sau, chiếc xe ngựa chất đầy đá lao thẳng xuống hồ nước.
Chương trước | Chương sau