Snack's 1967
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 23 - Hoạn nạn bên nhau

↓↓
Bên ngoài ngôi nhà đơn độc của Mã Phương Trung, ngay trong tiểu viện bên những luống hoa cúc nở rộ khoe sắc hương rực rỡ, nằm rải rác bốn tử thi.


Đó là toàn bộ Mã gia gồm Mã Phương Trung, Mã Nguyệt Vân và nhi nữ, nhi tử của họ.


Giá như Mạnh Tinh Hồn đến sớm hơn một chút, có lẽ đã ngăn được sự kiện bi thảm đó.


Tiếc rằng chàng đã tới muộn.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ánh tà dương hiu hắt chiếu lên những vết thương máu đã đông lại, gió bốc lên mùi huyết tanh và tử khí nặng nề.


Mạnh Tinh Hồn cúi xuống quan sát các vết thương trên bốn tử thi, như thể kỳ vọng từ đó mà biết được những bí mật về cuộc tàn sát.


Những người này vì sao mà chết! Ai đã hạ thủ!


Mạnh Tinh Hồn có thể coi là một chuyên gia giết người. Đối với người chết, chàng hiểu rõ chẳng kém người sống.


Chàng từng thấy rất nhiều tử thi,và cũng đã nghiên cứu sắc thái và biểu tình của nhiều người trước lúc lâm tử.


Nếu một người chết dưới đao, thông thường vẻ mặt họ có mấy dạng biểu cảm: Nếu không phải sợ hãi thì cũng tức giận và thống khổ.


Bất cứ ai thấy lưỡi đao chém vào cổ mình đều mang một trong ba sắc thái trên.


Nhưng vẻ mặt của phu thê Mã Phương Trung lại hoàn toàn không phải thế.


Mặt họ không thấy vẻ khiếp sợ hay nỗi căm giận, chỉ thấy sự bi ai, giống như đứng trước hoàn cảnh bi đát nhất, không sao thay đổi được.


Hiển nhiên họ không muốn chết, nhưng lại bắt buộc phải chấp nhận cái chết.


Vẻ mặt họ hoàn toàn không tỏ ra hoảng sợ chút nào, dường như đối với họ, chết là trách nhiệm, là một nghĩa vụ không thể thoái thác.


Như vậy, trong cái chết của bốn người này có một nguyên nhân hết sức bí ẩn.


Mạnh Tinh Hồn đứng lên, trầm ngâm suy nghĩ.


Bất cứ ai trông thấy cảnh tượng này, nhất định đều cho rằng chính Lão Bá đã hạ thủ.


Thông thường những kẻ chạy trốn gặp ai trên đường đều hạ thủ để không sợ ai tiết lộ hành tích của mình.


Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại không nghĩ thế.


Bởi vì chàng đã xác định được vết thương chí mạng của bốn người bị giết không phải là vết đao chém vào cổ, mà trưới khi lưỡi đao chạm vào, họ đã trúng độc rồi, và độc chất đó đủ lấy tánh mạng của họ.


Lão Bá không phải hạng người biết rõ đối phương trúng độc rồi còn bồi thêm một đao.


Ông không phải người tàn nhẫn đến thế, lại càng không ngu xuẩn như thế.


Nhưng Mạnh Tinh Hồn vẫn băn khoan :


- Vậy những người này vì sao mà chết! Và chết bởi tay ai hạ thủ!


Mi mắt chàng bỗng giật giật.


Những khi xúc động hoac?căng thẳng, chàng thường có biểu hiện như thế.


Bỗng nhiên đôi mắt chàng rực sáng lên.


Chẳng lẽ chàng đã tìm ra đáp án giải thích nguyên nhân của sự kiện bi thảm này!


Chợt bên ngoài có tiếng bước chân.


Mạnh Tinh Hồn lập tức quay lại.


Tiếng chân bước nhanh nhưng rất khẽ.


Mạnh Tinh Hồn trầm tư khoảng khắc rồi nhẹ nhàng bước đến cửa dẫn đến tiểu viện, đột ngột giật mạnh cửa mở toáng ra.


Người bên ngoài đã đứng ngay trước cửa, kinh hãi kêu lên một tiếng.


Chứng tỏ người đó nhát gan hoặc thiếu kinh nghiệm.


Mạnh Tinh Hồn quan sát người kia rất kỹ, thấy rỏ vẻ khiếp sợ trong đôi mắt người đó xong, chàng chậm rãi bước ra hỏi :


- Ngươi là ai!


Vẻ mặt Mạnh Tinh Hồn cũng như Lão Bá, trong những trường hợp thế này đều không lộ chút biểu cảm nào.


Người ngoài cửa trấn tĩnh lại phần nào, len lét nhìn vào cửa lần nữa như sợ rằng mình đã tìm sai chỗ.


Nhưng ở đây ngoài ngôi nhà đơn độc của Mã Phương Trung, còn nhà ai khác nữa!


Không những thế, hắn đã từng đến nhà của Mã Phương Trung không ít lần.


Hắn thở phào một hơi, cười nói :


- Tôi đến tìm Mã đại ca. Anh ấy có nhà không!


Mạnh Tinh Hồn lúc đó mới biết đây là nhà của người họ Mã. Rất có thể những thi thể trong kia là toàn gia họ.


Chàng liền hỏi :


- Ngươi tìm ông ta có việc gì!


Thái độ của chàng nghiêm khắc như quan hình đường hỏi phạm nhân, khiến ai bị hỏi đều có cảm giác bất an không dám nói dối, nếu lượng sức mình không thể thắng được đối phương.


Và người kia không định đánh lộn.


Cục hầu trên cổ hắn chạy lên chạy xuống một lúc, mới dặng hắng trả lời :


- Tối qua có người thắng hai con ngựa quý vào chiếc xe của Mã đại ca chạy đi mà đến bây giờ vẫn không thấy quay về. Tôi đến hỏi xem Mã đại ca có chuyện gì...


Mạnh Tinh Hồn ngắt hỏi :


- Tên đánh xe là người Ngô Tín Nghĩa!


Người kia đáp :


- Hắn chừng ngoại tứ tuần, đặc biệt có cái đầu rất lớn.


- Trong xe còn có ai khác không!


- Có


- Nhiều hay ít?


Người kia lắc đầu :


- Cái đó thì tôi không biết.


Mạnh Tinh Hồn đe dọa :


- Sao lại không biết!


Người kia bất giác lùi lại hai bước, sợ hãi trả lời :


- Cửa xe và rèm kiệu đều đóng kín mít, tôi không thấy rõ bên trong.


Mạnh Tinh Hồn truy vấn :


- Đã không thấy sao ngươi biết có người!


Người kia đáp :


- Xem dáng vẻ của người đánh xe cũng đoán được rằng đó không phải là chiếc xe không.


- Dáng vẻ hắn như thế nào!


Người kia ho khan một tiếng rồi lúng túng trả lời :


- Trông hắn vội vàng, mà còn tỏ ra hốt hoảng nữa.


Mạnh Tinh Hồn lại hỏi :


- Ngươi gặp hắn khi nào!


- Chập tối hôm qua. Lúc đó tôi đã chuẩn bị đi ngủ.


- Nếu đã tối như vậy, vì sao ngươi còn thấy rõ!


Người kia bối rối trả lời :


- Tôi... tôi thật tình không thấy rõ lắm.


- Đã không thấy rõ, vì sao ngươi biết hắn hốt hoảng!


- Tôi... tôi... tôi chỉ có cảm giác thế thôi.


Hắn luống cuống mân mê vạt áo rồi sờ lên đầu, không biết để tay ở đâu cho tiện.


Có lẽ xưa nay hắn chưa từng bị ai cật vấn như vậy, bị dồn đến nỗi thở không ra hơi mà quên mất rằng Mạnh Tinh Hồn lấy quyền gì mà tra khảo mình!


Mạnh Tinh Hồn để hắn hoàn hồn một lát rồi hỏi tiếp, nhưng bây giờ đã bớt gay gắt hơn :


- Ngươi tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó chứ!


Người kia gật đầu.


Chàng lại hỏi :


- Chiếc xe đó đi đường nào!


Người kia chỉ tay về hướng đông :


- Đi theo đường này.


- Ngươi nhớ không sai chứ!


Người kia vội lắc đầu :


- Không sai đâu!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Thương yêu gửi mẹ

Thương yêu gửi mẹ

Gửi mẹ yêu thương! Mái tóc ấy vì con nên bạc trắng Khuôn mặt ấy vì con nên hốc

24-06-2016
Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng nói về nó: Hà Minh Thư, gương mặt thanh tú, làn da trắng như

21-07-2016 42 chương
Vệt nắng cuối trời

Vệt nắng cuối trời

(khotruyenhay.gq) Bé Bin ra đời đã giúp cô tỉnh mộng. Cô hiểu đâu là sự cần thiết

29-06-2016