Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 25 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 23 - Hoạn nạn bên nhau

↓↓

- Người ta bất cứ trong hoàn cảnh nào đều cố làm mọi cách để cuộc sống mình dễ chịu hơn.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão Bá gật đầu tán thưởng :


- Không ngờ càng ngày nàng càng trở nên thông minh như vậy.


Trên thực tế, đa số nữ nhân đều thông minh. Nếu họ biết rằng không thể hạ gục người thì họ sẽ tự ngã gục dưới chân người.


Bởi vậy nếu người không muốn bị nữ nhân chinh phục thì chỉ còn cách người phải chinh phục họ.


Hoàn toàn không có con đường thỏa hiệp giữa hai giới.


Một nam nhân thông minh và có bản lãnh thì thừa hiểu đối với nữ nhân, thỏa hiệp có nghĩa là đầu hàng.


Chỉ cần một lần bị chinh phục, anh ta sẽ bị chinh phục vĩnh viễn


Ăn xong Phượng Phượng bưng vào cho Lão Bá một bát nước lã, rồi chép miệng nói :


- Giá như chúng ta có thể yên ổn sống ở đây suốt đời thì cũng không đến nỗi nào.


Lão Bá ngưng mục nhìn cô ta, rồi hỏi :


- Nàng nguyện ý ư!


Phượng Phượng gật đầu, nhưng bỗng thở dài nói :


- Chỉ tiếc rằng chúng ta không thể yên tĩnh sống ở đây mãi được.


Lão Bá hỏi :


- Vì sao vậy!


- Vì sớm muộn gì chúng cũng sẽ tìm được.


- Chúng ư! Chúng là ai vậy!


- Tôi muốn nói rằng không chỉ Lục Hương Xuyên hay cừu nhân của ông tìm đến đây. Có thể cả bằng hữu của ông rồi cũng tìm đến đây...


Lão Bá ngắt lời :


- Ta không có bằng hữu nữa.


Khi nói câu này, Lão Bá tỏ ra rất kiên nghị, lạnh lùng, như thể đó là sự thật hiển nhiên không còn bàn cãi gì nữa, và lòng ông đã đông cứng lại, thậm chí từ nay không còn khái niệm về hai tiếng bằng hữu nữa.


Phượng Phượng dịu dàng nói :


- Không ai khẳng định rằng mình có những loại bằng hữu như thế nào. Thông thường những bằng hữu chân chánh lúc thường người ta không nhận rõ, nhưng khi gặp phải trường hợp nguy khốn, bằng hữu chân chính mới xuất hiện.


Cô ta nhận xét không sai.


Bằng hữu chân chính cũng giống như kẻ địch thật sự, lúc bình thường rất khó nhận ra. Chỉ lúc nguy cấp, tưởng chừng không ai tới cứu giúp nữa, người đó mới xuất hiện.


Bởi vì bằng hữu chân chính không phải có mặt để hưởng thụ với mình, hay nói những lời tẻ nhạt mà họ chỉ thực hiện nghĩa vụ của một bằng hữu chân chính.


Đó mới là giá trị, mới càng đáng quý.


Lão Bá chợt nghĩ đến Lục Hương Xuyên.


Chưa bao giờ ông nghĩ hắn là cừu địch của mình, có thể bán đứng mình.


Bây giờ ông không nghĩ ra ai là bằng hữu chân chính, có thể cùng nhau sống chết, cùng chia hoạn nạn.


Ông lắc đầu nói :


- Cho dù ta có bằng hữu, cũng tuyệt không thể tìm được tới đây.


Phượng Phượng hỏi :


- Tuyệt đối ư!


- Phải!


Phượng Phượng chớp chớp mắt nói :


- Tôi còn nhớ trước đây có lần ông nói rằng không có gì trên đời là tuyệt đối cả mà!


Lão Bá hỏi :


- Ta đã nói thế ư!


- Phải! Chính ông đã nói thế. Thậm chí chỉ mới đây thôi, khi chúng ta từ trên phản rơi xuống. Lúc đó tôi có cảm giác rằng giống như tấm phản tự động vỡ ra và thụt xuống lòng đất.


Lão Bá chăm chú nhìn cô ta hỏi :


- Nàng hoàn toàn không ngờ điều đó chứ gì!


- Quả thật tôi không ngờ. Bởi vì Lục Hương Xuyên đã bảo đảm với tôi rằng ông tuyệt đối không thể thoát được. Nếu không tôi đã không chấp nhận làm chuyện đó.


Cô ta nhìn Lão Bá, hoàn toàn không tỏ ra hổ thẹn chút nào, rồi nói tiếp :


- Tất nhiên bây giờ ông thừa biết rằ?g tôi chẳng qua cũng là người bị chúng mua chuộc và bắt buộc đến hại ông. Tôi vốn là một kỹ nữ rất có giá. Chỉ cần ai trả đáng giá, dù việc gì tôi cũng làm.


Lão Bá hỏi :


- Cô chưa bao giờ vì việc đó mà cảm thấy khó chịu hay sao!


Phượng Phượng lắc đầu :


- Vì sao tôi phải khó chịu chứ! Trên thế gian có biết bao nhiêu người đều vì tiền mà làm việc, chẳng qua hình thức có khác đôi chút và giá tiền cao thấp thế nào thôi.


- Ngươi sai rồi, có những người cho dù phải trả bao nhiêu tiền cũng không sao mua được.


Phượng Phượng hỏi :


- Có phải ông định nói về Mã Phương Trung!


- Ta còn định nói đến Tôn Cự nữa.


- Tôn Cự! Có phải là gã mù đầu to không!


Lão Bá gật đầu :


- Chính phải!


- Có phải hắn đã vì ông mà làm rất nhiều việc không!


- Phải! Hắn đã vì ta mà làm nhiều việc. Các ngươi không thể tưởng tượng được hắn là người thế nào đâu.


Phượng Phượng lại hỏi :


- Chắc rằng hắn đã ở dưới mật đạo chờ ông từ rất lâu!


Lão Bá đáp :


- Suốt mười ba năm ròng. Một người chịu cô độc sống trong bóng tối suốt mười ba năm. Việc đó chẳng những rất ít người làm được mà thậm chí rất ít người có thể tưởng tượng được.


Lần đầu tiên trong mắt Lão Bá lộ ra nỗi cảm kích cùng với nỗi thống khổ.


Ông chậm rãi nói tiếp :


- Trước đây Tôn Cự cũng có đôi mắt sáng như ta. Nếu phải sống trong bóng tối suốt mười ba năm, mắt ngươi cũng sẽ mù đi như hắn.


Phượng Phượng chợt thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, lúc sau mới nói :


- Nếu bắt tôi làm thế, tôi thà chết còn hơn.


Mắt Lão Bá chợt tối đi. Ông chép miệng nói :


- Quả thật trên đời có nhiều việc so với cái chết còn khó khăn hơn, thống khổ hơn.


- Nhưng vì sao hắn lại chấp nhận sự thống khổ đó!


- Chỉ vì ta muốn như thế.


- Đơn giản vậy sao!


- Chỉ đơn giản có thế.


Nhưng khi nói ra hai tiếng đơn giản, nỗi đau khổ trong mắt Lão Bá càng hiện rõ thêm.


Phượng Phượng thở hắt ra một hơi dài, nói :


- Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, vì sao hắn kịp thời cứu ông thoát ra được!


Lão Bá trả lời :


- Đừng quên rằng thính giác của người mù nhạy bén hơn người thường rất nhiều.


- Vậy hắn chỉ biết đứng ở một vị trí lắng nghe!


Lão Bá gật đầu :


- Đúng thế! Hắn đứng một chỗ, lắng nghe và chờ đợi.


Phượng Phượng chợt đỏ mặt hỏi :


- Như vậy... hắn đã nghe thấy... chúng ta...


Lão Bá gật đầu.


Mặt Phượng Phượng càng đỏ rần :


- Ông sao lại... cả việc đó... cũng để người ta... nghe thấy!


Lão Bá trầm ngâm hồi lâu rồi nói :


- Vì ngay cả ta cũng không ngờ... ở tuổi này vẫn để xảy ra chuyện đó.


Phượng Phượng cúi thấp đầu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Viết tiếp yêu thương

Viết tiếp yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Chúng

25-06-2016
Tin nhắn thứ 1000

Tin nhắn thứ 1000

Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi, lần đầu tiên anh nhắn lại

30-06-2016
Cốc chanh muối

Cốc chanh muối

Anh quay số: "Tôi đã mặc hết một lượt những chiếc áo được em thắt sẵn cavat

30-06-2016

The Soda Pop