Nào ngờ chỉ thấy Lão Bá thở dài nhẹ một tiếng rồi nói :
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Được, giờ thì chúng ta có thể đi
Bọn họ hành động bí mật như thế, vì sao lại ra đi khi bên ngoài đang có người?
Mã thái thái cảm thấy kỳ quái, thế nhưng còn nhiều chuyện càng kỳ quái hơn nữa sắp xảy ra.
Lão Bá chẳng hề lên xe
- Vì sao ông ta không đi, chẳng lẽ muốn ở lại đây luôn chăng?
Mã thái thái bấm bụng suy nghĩ tiếp :
- Chẳng lẽ bọn họ không sợ người khác tìm đến nơi này?
Bà ta tuy là một người đàn bà không lấy gì làm thông minh, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc mà không nhận ra được bọn người này đang ẩn nấp chạy trốn một bọn người nào đó đang săn đuổi
Nếu như bọn người này không đi, thì có nghĩa là cuộc sống bình yên của gia đình họ đã chấm dứt
Mã thái thái cảm thấy hận không đuổi được những người này nhanh ra khỏi đây, thế nhưng bà ta không dám. Chỉ cúi đầu xuống đất đến nước mắt trào cũng không dám rơi ra
Mã Phương Trung đã bước ra mở hai cánh cửa lớn, rồi quay đầu nhìn người đàn ông to lớn
Người đàn ông cao lớn húng hiến đôi mắt trắng dã về phía trước, chừng như cố nhìn điều gì qua cặp mắt đã mù của mình, trên nét mặt phút chốc hiện nét đau khổ
Rồi đột nhiên ông ta nhảy xuống ngựa, chạy nhanh đến ôm chầm lấy người Lão Bá.
Mã Phương Trung lúc này mới có thể nhìn thấy trên khuôn mặt trắng xanh ấy biểu lộ sự thống khổ, và trong hai hốc mắt mù kia rơi ra hai giọt nước mắt.
Thì ra người mù vẫn rơi nước mắt.
Lão Bá chẳng nói gì mà cũng không hề nhúc nhích, qua đi một hồi lâu mới thấy ông ta buông một tiếng thở dài, khó khăn nói :
- Ngươi đi đi! Sau này chúng ta còn có duyên gặp lại nhau
Người đàn ông cao lớn gật đầu, chừng như muốn nói điều gì mà chẳng nói được
Mã Phương Trung trên mặt cũng hiện nét thương cảm, khẽ giọng nói :
- Hai con ngựa này rất thuộc đường quanh đây, chúng có thể đưa ông đến nhà Phương lão nhị, từ đó ông ta sẽ đưa ông ra Quan ngoại
Người đàn ông cao lớn đột nhiên quỳ sụp xuống, dập đầu sát đất ba cáo mới cất giọng thống thiết nói :
- Mọi chuyện ở đây nhờ vào ông
Mã Phương Trung cũng liền quỳ xuống, dập đầu sát đất hoàn lễ nói :
- Tôi đã biết, ông cứ yên tâm mà đi
Người đàn ông cao lớn chẳng nói thêm câu nào nữa, nhảy phóc lên xe đánh chạy ngay.
Lần này ông ta hành động một cách dứt khoát, chừng như ý chí trong người đã trổi lên thắng tất cả những tình cảm đang dâng lên trong lòng.
Mã Phương Trung chờ xe ngựa ra khỏi đại môn lập tức khóa kín cửa lại ngay
Vừa lúc ấy, một đứa bé gái và một đứa bé trai từ trong nhà chạy ùa ra, rồi đến bên người Mã Phương Trung
Đứa bé trai ngẩng đầu lên nhìn Mã Phương Trung nói :
- Cha, con yêu quái kia vì sao lại lấy mất xe ngựa của chúng ta?
Mã Phương Trung nhìn cậu con trai ôn tồn nói :
- Đừng nói bậy, vị thúc thúc kia chẳng phải là yêu quái...
Cậu bé lại nói :
- Không phải là yêu quái thì là gì?
Mã Phương Trung nén tiếng thở dài nói :
- Vị thúc thúc kia là một người rất tốt, lại rất trung thực. Sau này khi con lớn lên, nếu như chỉ cần học được một nửa công phu của ông ta thì đã trở thành nam nhi hán tử...
Nói đến đó, giọng ông chừng như nghẹn lại trong cổ họng, chẳng nói tiếp hết câu được.
Cậu bé cơ hồ hiểu được lơ ngơ gật nhẹ đầu, cô bé gái bỗng lên tiếng hỏi :
- Ông ấy có nghĩa khí lắm sao?
Mã Phương Trung chưa kịp đáp thì Lão Bá thở dài lên tiếng nói :
- Ườm, ông ấy có thể vì bằng hữu mà hơn mười năm ròng một mình đơn độc sống dưới hầm tối, ngoài cha của các cháu ra thì có thể nói ông ấy là một người có nghĩa khí nhất
Bé gái chớp mắt nhìn Lão Bá nói :
- Vì sao ông ấy lại giữ nghĩa khí, nghĩa khí là gì chứ?
Bé trai cũng tranh lên nói :
- Tôi cũng là nam nhi, sau này lớn lên nhất định cũng giữ nghĩa khí. Cha! Cha nói xem thế được không chớ?
Mã Phương Trung gật đầu, trong mắt ông đã thấy lệ châu lưng tròng
Lão Bá kéo tay cậu bé đến gần mình hỏi :
- Đây là con của ngươi ư? Nó bao nhiêu tuổi?
Mã Phương Trung đáp :
- Mười... gần mười tuổi
Lão Bá nói :
- Cậu bé này rất thông mình, ngươi giao nó cho ta được chứ?
Mã Phương Trung ánh mắt rạng lên nhưng rồi lập tức sa sầm lại rầu rĩ nói :
- Đáng tiếc nó còn nhỏ quá, nếu như qua thêm mười năm nữa, có lẽ...
Nói đến đó, ông ta bỗng nhiên vỗ nhẹ vào đầu con trai nói :
- Đi, qua với mẹ con!
Cậu bé chạy nhanh đến hướng mẹ. Mã thái thái nhanh chóng giang hai tay ra ôm cậu bé vào lòng.
Lão Bá ngưng mắt nhìn mẹ con bọn họ, trong ánh mắt đã bớt đi nét thống khổ nói :
- Ngươi có được thê tử như thế này là quá tốt phúc, nó tên là gì?
Mã Phương Trung đáp :
- Mã Nguyệt Nghệ
Lão Bá chậm rãi gật đầu, trong miệng lẩm bẩm :
- Nguyệt Nghệ... Mã Nguyệt Nghệ...
Ông ta cứ lập đi lập lại cái tên này đến mấy lần, chừng như muốn cho nó ăn sâu vào trong tâm khảm của mình
Cuối cùng ông ta nói :
- Giờ thì ta nên đi
Mã Phương Trung nói :
- Tôi đã chuẩn bị từ trước, vậy thì xin mời theo tôi.
Nói rồi liền quay người bước đi trước, Lão Bá và Phượng Phượng lẳng lặng theo sau
Sau vườn có một chiếc giếng khá lớn, trên giếng làm một chiếc giá treo một chiếc thùng để múc nước
Mã Phương Trung đi thẳng đến bên giếng kéo chiếc thùng gỗ xuống chìa tay nói :
- Mời!
Lão Bá chẳng nói tiếng nào, liền ngồi vào trong thùng
Phượng Phượng từ đầu đến giờ cứ im lặng theo bên mình Lão Bá, đến lúc này trong ánh mắt chẳng giấu được một nét kinh ngạc
Cô ta chẳng thể nào nghĩ ra nổi Lão Bá vì sao lại ngồi vào trong thùng, chẳng lẽ định xuống giếng chăng?
Dưới giếng có nước, chẳng lẽ ông ta chán sống?
Mãi cho đến khi cô ta sực tỉnh thì mới phát hiện Lão Bá đang nhìn chăm vào mình, cô ta vội cụp mắt cúi đầu xuống
Mã Phương Trung nhìn Phượng Phượng, rồi lại nhìn Lão Bá ướm lời hỏi thử :
- Vị cô nương này có cần theo lão nhân gia không?
Lão Bá trầm ngâm một lúc, lãnh đạm nói :
- Còn xem cô có nguyện ý theo ta xuống dưới đó hay không?
Mã Phương Trung quay đầu lại, nhưng không đợi ông ta hỏi, Phượng Phượng đã nói :
- Giờ thì tôi còn con đường nào khác để lựa chọn?
Lão Bá khi nhìn cô ta thì ánh mắt có chút ôn hòa thân thiện, thế nhưng khi Phương Phượng quay nhìn Mã Phương Trung thì ánh mắt ông ta ngược lại hiện nét lạnh lùng, trầm giọng nói :
- Lần này thật vất vả cho ngươi
Mã Phương Trung cười tươi trung thực nói :
- Lão nhân gia chớ nghĩ gì đến tôi, từ hơn mười năm nay tôi vẫn sống khỏe
Lão Bá nắm lấy tay Mã Phương Trung giọng xúc động nói :
- Ngươi rất tốt, ta cũng không có gì để nói... Ài, có lẽ chỉ một câu...
Chương trước | Chương sau