Mã Phương Trung nói :
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Chuyện của đàn ông, đàn bà không nên hỏi nhiều. Đến lúc ấy, tự nhiên bà sẽ biết.
Ông ta rõ ràng chưa hiểu hết đàn bà, nếu như ông ta càng bảo bà ta không hỏi thì bà ta nhất định phải hỏi cho ra mới thôi.
Quả nhiên, Mã thái thái hỏi dồn :
- Lúc nào? Thật ra là có chuyện gì chứ?
Mã Phương Trung nhìn vợ mỉm cười nói :
- Cứ theo tình hình này mà nói, có lẽ cái lúc ấy vĩnh viễn không bao giờ đến
Ông nhấp nhanh một ngụm trà rồi nói tiếp ngay :
- Trà ngon lắm, uống một vài chén rồi bà nhanh đi nghỉ trước đi
Một câu này chừng như ông muốn bảo bà câu chuyện nên chấm dứt ở đây
Mã thái thái trước giờ rất biết nghe lời chồng, liền đáp một tiếng rồi đứng lên bưng mâm trà quay người định bước đi
Nào ngờ, vừa quay người chân chưa bước đi được bước nào, bỗng nhiên bà khựng người đứng lại dính mắt vào một khóm cúc bên vườn.
Rồi đột nhiên khóm cúc lay động khác thường, mà lay động một lúc một mạnh hơn
Rồi đột nhiên khóm cúc bật gốc văng ra một bên để lộ một miệng hang, từ bên dưới đất một chiếc đầu người nhô lên.
Đương nhiên không phải là quỷ, mà là một con người rõ ràng. Người này có chiếc đầu to lớn khác thường mà láng bóng không một sợi tóc, khuôn mặt trắng bệch phát xanh, thoạt trông cứ như mang một chiếc mặt nạ
Đương nhiên, người này hoàn toàn không mang mặt nạ, vì có thể nhìn thấy rõ hai cánh mũi phập phồng như cố hít thở thật nhiều
Nhìn người này ngửa mặt mà thở cứ như là từ lâu không hề được thở như thế này.
Chẳng lẽ không phải là người?
Không, nhất định là người, trên thế gian này quyết chẳng có ác quỷ
Xoảng!
Mã thái thái rụng rời tay chân thả cả chiếc mâm trà rơi xuống đất
Thâm canh bán dạ mà có người từ dưới đất chui lên thử hỏi ai không kinh hãi?
Đừng nói là Mã thái thái, mà cho dù một người can đảm gấp mười lần như Mã Phương Trung cũng phải chấn động kinh ngạc
Thế là một điều hoàn toàn bất ngờ
Mã Phương Trung trên nét mặt không hề lộ ra một chút kinh ngạc nào, cứ như ông ta đã lường trước chuyện xảy ra này.
Ông ta chẳng những không kinh hãi thoái lùi, mà ngược lại còn tiến đến gần người kia
Cứ nhìn ông ta đi rất nhanh, thật khác xa với sự chậm rãi khoan thai của con người béo mập bình thường
Đến ngay Mã thái thái cũng chưa từng nhìn thấy chồng bà có lúc lại nhanh nhẹn như lúc này
Người bên dưới đất đã chui lên khỏi mặt đất.
Thân hình người này cao lớn dị thường, Mã Phương Trung chẳng phải là người lùn, thế mà nhìn còn thấp hơn người này đến hai xách. Nửa người trên lại đánh trần, da ngăm đen nhìn như một pho tượng đồng.
Mã Phương Trung bước nhanh đến trước mặt người này cất tiếng hỏi ngay :
- Lão Bá đâu?
Người cao lớn kia chẳng đáp mà hỏi ngược lại :
- Ngươi là Mã Phương Trung?
Người này nói chuyện giọng nghe ngọng nghịu khó khăn cứ như đã từ lâu lắm rồi không hề nói chuyện với người khác. Khi nói ông ta chẳng hề nhìn Mã Phương Trung
Mã thái thái lúc này đã trấn tĩnh lại, định thần nhìn kỹ mới nhận ra đó là một người mù
Mã Phương Trung nói :
- Tôi chẳng phải là Mã Phương Trung, là Phương Trung Câu.
Vì sao ông ta không nhận mình là Mã Phương Trung?
Người cao lớn tuy thế vẫn gật nhẹ đầu, vẻ như hài lòng với cách đáp của Mã Phương Trung
Tiếp rồi ông ta quay người lại kéo từ dưới huyệt động lên thêm một người nữa, chỉ nhìn thân hình mảnh khảnh, mái tóc đen xõa dài cũng nhận ra ngay là một thiếu nữ
Trên người thiếu nữ này chỉ khoát tấm áo choàng mỏng, nhưng Mã thái thái vừa nhìn đã nhận ra ngay cô ta bên trong để lõa thể
Nữ nhân nhìn nữ nhân đúng là có khác
- Một thiếu nữ trẻ đẹp như thế này sao lại đi chung với một tên to lớn dị thường như ác quỷ? Mà lại từ dưới đất chui lên?
Mã thái thái trong lòng nghĩ mãi không ra
Nhưng cũng chẳng ai có thể nghĩ ra được
Mà cũng không ai hiểu nổi con người Mã Phương Trung như thế nào, càng không ngờ hơn nữa là ông ta lại có quan hệ với Lão Bá.
* * * * *
Bấy giờ mới thấy người đàn ông cao lớn quay đầu đỡ từ dưới huyệt động lên thêm một người nữa, người này chính là Lão Bá.
Lão Bá tuy đứng còn không nổi, thế nhưng thần thái vẫn toát lên vẻ uy nghiêm, một vẻ uy nghiêm mà dễ gần. Chỉ có điều trong đôi mắt ánh đầy thần lực hữu uy ấy đã nhận ra chút gì mệt mỏi
Cô gái nhỏ kia ở bên cạnh đỡ người ông ta, thân hình cứ run lên bần bật.
Mã Phương Trung vừa nhìn thấy Lão Bá liền phục người xuống đất giọng thành kính nói :
- Lão nhân gia vẫn khỏe
Lão Bá cất giọng ôn tồn hỏi :
- Đứng lên, nhanh đứng lên, ngươi quên rằng ta xưa nay rất ghét người khác hành đại lễ với ta...
Giọng lão đều đặn hữu lực, lời ông ta như là một mệnh lệnh
Mã Phương Trung y lời đứng lên, hai tay buông thõng nghiêm túc
Lão Bá đưa mắt nhìn Mã Phương Trung, trong ánh mắt hắn một nụ cười nói :
- Hơn mười năm không gặp xem ngươi mập ra nhiều đấy
Mã Phương Trung vẫn cúi thấp đầu đáp :
- Tệ nhân ăn được ngủ được
Lão Bá mỉm cười nói tiếp :
- Đủ thấy ngươi nhất định lấy được một người vợ hiền thục
Nói đến đó ông ta chuyển ánh mắt nhìn Mã thái thái lại nói :
- Ta cũng nên cảm tạ bà ấy đã chăm sóc ngươi như ngày hôm nay
Mã Phương Trung vội quay đầu nhìn vợ giục :
- Còn không nhanh tới bái kiến Lão Bá
Mã thái thái trước giờ rất thuận thảo vâng lời chông, nhưng chẳng biết sao lúc này hai chân mềm nhũn như hết sức, đến đứng cũng không đứng nổi.
Lão Bá nói :
- Không cần đến, ta...
Đột nhiên ông ta nắm chặt hai nắm tay, hai góc hàm cơ như co cứng lại tỏ ra rất thống khổ
Có thể nói chỉ có con người như Lão Bá may ra mới chịu được cơn đau đớn như thế này
Mã Phương Trung trong ánh mắt hiện nét lo lắng nhìn Lão Bá nói :
- Là ai? Ai đã hạ độc thủ với lão nhân gia?
Lão Bá không đáp, trong ánh mắt càng hiện nét đau đớn và căm hận, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán
Mã Phương Trung thấy thế không dám hỏi gì thêm, rồi đột nhiên quay nhanh người chạy ra ngoài chuồng ngựa
Chỉ trong nháy mắt, ông đã nhanh chóng buộc xong hai con ngựa tốt nhất vào cỗ xe đánh đến trước viện.
Lão Bá đến lúc này mới gắng sức nói ra được một câu :
- Ngươi chuẩn bị nhanh thật, hai con ngựa này rất tốt
Mã Phương Trung nói :
- Tôi trước giờ chưa từng dám quên lời dặn dò của lão nhân gia
Mã thái thái nãy giờ cứ chết trân người trước bao nhiêu con người xa lạ, đột nhiên từ dưới đất chui lên này, cho đến giờ bà ta mới dần tỉnh lại với thực tại, bà ta đã hiểu vì sao lâu nay chồng bà ta lại thích trồng hoa đến thế. Thì ra mọi chuyện ông ta làm từ trước đến nay đều chỉ vì lão già đang bị trọng thương này
Giờ đây điều mà bà ta hy vọng là người này nhanh chóng lên ngựa rời khỏi đây, từ nay vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại quấy rầy cuộc sống bình yên của hai vợ chồng họ
Người đàn ông to lớn cuối cùng cũng lên ngồi trên đầu xe. Lão Bá liền hỏi :
- Ngươi biết đường đi chứ?
Người cao lớn gật đầu Lão Bá lại nói :
- Bên ngoài có người hay không?
Câu hỏi này lẽ ra do Mã Phương Trung đáp, thế nhưng người cao lớn đã tranh đáp bằng cái gật đầu dứt khoát
Bởi vì ông ta có một thính giác rất tốt, bên ngoài có người hay quỷ ông ta đều nghe ra được. Đây cũng chính là giác quan nhạy bén nhất của người mù để bù cho đôi mắt của họ
Mã thái thái nét mặt sa sầm, thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ phải chờ đến lúc nào bên ngoài không có người mới đi chăng?
Chương trước | Chương sau