Mạnh Tinh Hồn ngủ rất ngon giấc
Tuy khách điếm không sang trọng gì, căn phòng trọ cũng chật hẹp và thiếu tiện nghi nhưng chàng vừa ăn một bữa tối khá ngon và nằm trên chiếc giường có chăn nệm
Điều chủ yếu là chàng đến khách điếm này một cách bí mật, tin chắc rằng không bị ai phát hiện
Mạnh Tinh Hồn khi nào hành sự cũng thế, bởi thận trọng nên không cần lo lắng nữa
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thật tình lúc mới đặt lưng lên giường chàng thao thức hồi lâu
Trước lúc lên đường, Tiểu Điệp đã dồn hết tiền nong dành dụm được suốt một năm qua đưa cho Mạnh Tinh Hồn, nhưng sau đó chàng bí mật trả lui một nửa
Mặc dù số tiền không nhiều nhưng cũng giúp mẹ hai mẹ con sống tằn tiện được vài tháng
Mặc dù đã hứa với Tiểu Điệp và tự thề với mình rằng nhất định sẽ trở về, nhưng biết có trở về được hay không?
Nằm trên giường đưa mắt nhìn ra cửa sổ nhớ và thương mẹ con Tiểu Điệp đến quặn lòng. Chàng hy vọng nhìn thấy một vệt sao băng
Chừng nửa đêm, Mạnh Tinh Hồn mới ngủ thiếp đi
Chàng thức dậy ngay khi nghe tiếng cửa sổ phía đối diện hé mở
Trời đã sáng bạch Tiếng người ngoài cửa sổ hỏi vào :
- Ta có thể vào được không?
Nhận ra âm thanh đó, Mạnh Tinh Hồn thấy người mình như cứng đờ lại.
Tuy vậy chàng vẫn cố trấn tĩnh trả lời :
- Xin cứ vào!
Cao lão đại hiện ra trên ngưỡng cửa với nụ cười thân thiết ngọt ngào
Lúc nào gặp Mạnh Tinh Hồn, thị cũng có ánh mắt và nụ cười khả ái thân thiết như thế.
* * * * *
Trong bàn chỉ có một chiếc bàn nhỏ và độc nhất một chiếc ghế
Cao lão đại không khách sáo gì ngồi ngay xuống ghế, còn Mạnh Tinh Hồn ngồi ngay giường, chân buông thõng xuống đất
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, dường như không biết bắt đầu câu chuyện thế nào
Hồi lâu, Cao lão đại mới cười lên tiếng :
- Đệ thấy ta thế nào?
Mạnh Tinh Hồn cũng cười đáp :
- Đại thư vẫn như cũ, hình như vĩnh viễn không bao giờ thay đổi
Cao lão đại lắc đầu, vẫn giữ nụ cười duyên dáng :
- Vì đệ không nhìn kỹ đó thôi. Kỳ thực ta đã già đi rất nhiều
Thị nói không sai, Mạnh Tinh Hồn để ý khi Cao lão đại cười thì đã có nhiều nếp nhăn hơn trước, và trong đôi mắt kiều diễm đã không còn trong sáng như xưa thậm chí đã mang dấu ấn của sự tàn tạ
Cao lão đại thở dài nói :
- Một năm qua ta sống buồn chán vô nghĩa... có lẽ ai cũng có giai đoạn như vậy, vì thế mới có tuổi già
Mạnh Tinh Hồn hiểu ý nghĩa câu đó
Năm qua Cao lão đại phải sống trong buồn chán, có thể nói là khó chịu, nguyên nhân chủ yếu là do Mạnh Tinh Hồn
Chàng định nói câu gì để biểu thị sự hối hận hoặc nhận lỗi nhưng không nói ra được
Cao lão đại chừng như hiểu rõ nội tâm đối phương, cười nói :
- Đệ đừng nói gì nữa, ta hiểu lòng đệ
Mạnh Tinh Hồn lúng túng hỏi :
- Đại thư... không trách tôi ư?
Cao lão đại dịu dàng nói :
- Mỗi người đều có quyền nghĩ đến bản thân mình, đổi vào trường hợp của ta, ta cũng sẽ làm như thế.
Mạnh Tinh Hồn thấy trong lòng trào lên nổi cảm kích và lòng biết ơn, thấy rằng mình mắc nợ Cao lão đại rất nhiều mà cả cuộc đời vẫn không trả được.
Cao lão đại chợt hỏi :
- Ta đồi với đệ có tốt không?
Mạnh Tinh Hồn vội đáp :
- Rất tốt!
Giọng Cao lão đại càng dịu dàng :
- Nếu vậy thì các người đã sống rất hạnh phúc. Phải, ta biết rõ chỉ cần có một nữ nhân nhất tâm nhất ý với đệ, nhất định hai người sẽ được hạnh phúc
Mạnh Tinh Hồn không nói gì
Sự thật một năm qua chàng đã cảm thấy hạnh phúc
Cao lão đại lại hỏi :
- Ta chỉ không hiểu một điều, đệ sống hạnh phúc như thế còn trở về đây làm gì?
Mạnh Tinh Hồn hỏi lại :
- Đại thư... không hiểu thật sao?
Cao lão đại chợt thở dài :
- Nếu đệ về đây với mục đích chúc thọ Lão Bá thì chỉ sợ rằng đã chậm mất một bước
Mạnh Tinh Hồn giật mình hỏi :
- Chậm một bước ư? Chẳng lẽ Lão Bá đã phát sinh chuyện gì rồi sao?
- Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì bất cứ người nào cũng không được phép vào hoa viên lấy một bước. Nhưng mọi người đều biết rằng nhất định Lão Bá đã phát sinh chuyện bất trắc
Mạnh Tinh Hồn truy vấn :
- Vì sao lại nghĩ thế?
- Vì ở hoa viên trở nên rất hỗn loạn, hầu như ngày nào cũng có rất nhiều người lạ ra vào và được một mệnh lệnh đặc biệt nào đó cho phép. Việc canh phòng thì vô cùng cẩn mật, Lão Bá trước đây chưa bao giờ như thế cả...
Cao lão đại dừng một lúc rồi nói thêm :
- Cũng có thể Lão Bá không phải sinh chuyện gì bất trắc mà chính ông ta thay đổi nếp sinh hoạt của mình cũng nên. Có lẽ chỉ có đệ mới được phép vào gặp Lão Bá, vì hai người đã có mối quan hệ đặc biệt...
Mạnh Tinh Hồn chợt đứng bật lên, nhưng nhìn ánh mắt đối phương chàng lại từ từ ngồi xuống :
- Đại thư sao thế?
Cao lão đại cười buồn bã :
- Không sao cả... Ta chỉ định đến thăm đệ một lúc thôi, có lẽ nên trở về rồi...
- Đại thư... định trở về nhà ư?
- Không trở về nhà thì còn biết đi đâu nữa?
Mạnh Tinh Hồn cúi xuống, khẽ hỏi :
- Trong nhà vẫn như trước chứ?
Hỏi xong chàng thấy ngay mình đã lỡ lời
Nhà đây là nói đến thư đệ bọn họ, nhưng bây giờ ở Khoái Hoạt Lâm, ngoài Cao lão đại ra còn ai nữa?
Cao lão đại nhìn chàng hỏi :
- Lẽ nào còn được như trước?
Thị thở dài nói thêm :
- Tiểu Hà chết từ lâu. Sau khi đệ bỏ đi, Diệp Tường xông vào Ngũ Hoa viên bà bị Lão Bá giết chết, việc đó đệ cũng đã biết...
Mạnh Tinh Hồn không ngạc nhiên vì sao Cao lão đại lại biết chuyện này. lại biết chuyện này.
Về phương diện đó thì không ai bằng được Cao lão đại Vừa rồi chàng đứng phắt lên vì nghe câu "giữa hai người đã có mối quan hệ đặc biệt", nghĩa là thị đã hiểu rõ Tiểu Điệp là nhi nữ của Lão Bá, vậy mà vẫn buộc mình phải thực hiện nhiệm vụ giết ông nhạc của mình.
Nhưng có lẽ sự việc này chàng phải hoàn toàn chịu trách nhiệm chứ không phải Cao lão đại, bởi vì thỏa thuận đã đặt ra trước...
Giọng Cao lão đại vẫn vang lên đều đều :
- Còn Thạch Quần vẫn bặt vô âm tín...
Mạnh Tinh Hồn liền hỏi :
- Thạch Quần vẫn chưa về sao?
- Chưa. Từ khi ra bảo hắn đến vùng Tây bắc đã hơn một năm, hắn chưa trở về lần nào, cũng không có tin tức
Mạnh Tinh Hồn ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ hắn đã gặp sự cố gì? Theo tôi biết thì cả khu vực Tây bắc không ai đủ khả năng khống chế được Thạch Quần đâu.
Cao lão đại thở dài :
- Ai mà biết được? Trong giang hồ hàng ngày đều có thể biến đổi, huống gì suốt một năm?
Thị cười thê lương nói tiếp :
Chương trước | Chương sau