Chúng cho rằng như vậy là dũng cảm mà không biết rằng nhiều khi trở thành ngu ngốc.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đại ca của Thất Dũng Sĩ là Thiết Thành Cương.
Thiết Thành Cương cũng giống như sáu huynh đệ khác của mình về tính cách, chỉ khác một chỗ là nó không hoàn toàn là đứa cô nhi, còn có một người thân thích, nhưng vẫn thích lưu lãng ngoài cuộc đời.
* * * * *
Mùa thu là mùa săn bắn.
Hôm đó Thiết Thành Cương dẫn sáu tên huynh đệ của mình đến săn thú ở khu rừng phía đông.
Mới bắn được một con hươu, một sơn miêu và hai con thỏ thì chợt phát hiện thấy sau núi phát hỏa, ngọn lửa bốc rất cao.
Thiết Thành Cương xác định đám cháy xuất phát từ Vạn Cảnh sơn trang ở hậu sơn.
Trang chủ Vạn Cảnh sơn trang Đoàn Tứ Gia là cậu của Thiết Thành Cương.
Thất Dũng Sĩ bỏ dở cuộc săn, chạy về nơi phát hỏa.
Quả nhiên Vạn Cảnh sơn trang đã xảy ra hỏa hoạn.
Thế lửa hừng hực, thế nhưng không thấy ai cứu hỏa, thậm chí bảy tám chục người trong Vạn Cảnh sơn trang không có người nào chạy loạn trong đám cháy.
Thất Dũng Sĩ xông pha vào các nơi đang bốc lửa nhưng không còn gì cứu được nữa.
Toàn bộ người của Vạn Cảnh sơn trang gồm bảy mươi chín nhân mạng già trẻ lớn bé đều cháy thui trong lửa.
Đoàn Tứ Gia chết ngay trong đại sảnh, vũ khí tùy thân của ông là ngọn Lê hoa ngân thương bị gãy làm đôi, mũi thương cắm ngay giữa ngực mình.
Nhưng tay Đoàn Tứ Gia không cầm cán thương mà nắm chặp lại, hình như đang giữ chặt vật gì trong đó.
Vật gì khiến Đoàn Tứ Gia giữ chặt như vậy, đến chết vẫn không chịu buông?
Không ai biết!
Hiển nhiên Đoàn Tứ Gia bị sát hại, nhưng vĩnh viễn ông không còn nói cho ai biến tên hung thủ.
Ông chết mà không nhắm được mắt.
Thiết Thành Cương nhìn trân trân khuôn mặt đã biến dạng của cậu mình, nhìn hai bàn tay còn nắm chặt đến nỗi gân nổi lên như con rắn và không bảo sao gỡ ra được vì gân cốt đã cứng lại.
Nó cố sức nuốt xuống nỗi căm hận và đau thương đã trào lên cổ.
Nó quỳ xuống, cố sức gỡ bàn tay của người cậu đang nắm chặt, hy vọng lấy được vật trong đó chứng minh hành tích của kẻ sát nhân nhưng không sao gỡ ra được.
Khí huyết đã đông cứng, xương cũng rắn lại như đá.
Lửa cháy phủ khắp đại sảnh, táp cả vào người Thiết Thành Cương làm mặt mũi tóc tai nó cháy sém, hai mắt đỏ ngầu rực lửa.
Sáu tên huynh đệ đứng bên ngoài nhìn nó đầy lo lắng, lên tiếng giục :
- Ra nhanh đi!
Thiết Thành Cương bỗng nghiến chặt răng, đột nhiên rút đao chém đứt hai bàn tay của người cậu xấu số bỏ vào túi rồi lao ra cửa.
Sáu tên huynh đệ sững người vì kinh ngạc.
Một tên hỏi :
- Nếu ngươi muốn biết trong bàn tay giấu vật gì nhưng không gỡ được thì mang luôn cả thi thể cửu cửu ra ngoài này có hơn không?
Thiết Thành Cương đáp gọn :
- Để hỏa táng tốt hơn!
Thông thường không bao giờ nó giấu huynh đệ mình điều gì. Nhưng lần này nó không thể nói rõ dự định của mình.
Nó biết rằng sắp đến phút quyết định của đời mình.
Không phải là dự cảm mà nó suy đoán rằng hôm nay không thể mang thi thể cậu mình ra khỏi đám lửa, thậm chí tính mạng của mình còn khó giữ được.
Nó khoát tay ra hiệu cho sáu tên huynh đệ lùi về.
Một tên ngạc nhiên hỏi :
- Đành bỏ mặc mọi chuyện ở đây sao?
Thiết Thành Cương lặng lẽ gật đầu.
Tên khác tiếp :
- Chúng ta ít nhất cũng nên truy xét xem ai đã hạ độc thủ chứ?
Thiết Thành Cương không đáp, đưa mắt nhìn về phía môn.
Có ba người đã vào giữa tiền viện.
Ba người đều bận đạo y màu lam nhạt, cùng đeo trường kiếm tua vàng, tuổi trên dưới lục tuần, râu bạc phơ phất.
Ba vị đạo nhân này từ lâu không màng thế sự, tất không phải là hung thủ.
Nhưng đã từ lâu không màng thế sự, sao bỗng dưng tới đây?
Là cứu tinh bất ngờ?
Nhưng tất cả đều đã muộn.
Thiết Thành Cương chợt sầm mặt lại.
Nhưng một tên huynh đệ của nó mừng rỡ nói :
- Hoàng Sơn tam hữu đã tới. Chỉ cần có ba vị tiền bối này thì việc gì chẳng giải quyết xong.
Đúng ba vị đạo nhân là Hoàng Sơn tam hữu, pháp hiệu là Nhất Thạch, Nhất Vân và Nhất Tuyên.
Tuy họ xuất gia, nhưng không xuất thế.
Trong giang hồ tuy biết Hoàng Sơn tam hữu kiếm pháp thần diệu mà luôn vì người đòi công đạo.
Vì thế nhiều thiếu niên hiệp khách coi Hoàng Sơn tam hữu là thần tượng.
Thất Dũng Sĩ cũng không ngoại lệ.
Chúng vội tiến ra nghênh đón, cúi người cung kính thi lễ.
Vẻ mặt của Nhất Thạch, Nhất Vân và Nhất Tuyên đều nặng nề, giống như những đám mây đen thường che phủ trên núi Hoàng Sơn.
Nhất Tuyên đạo nhân chợt hừ một tiếng :
- Các ngươi thật to gan!
Nhất Vân mắt lóe tia độc địa, thêm lời :
- Ta biết các ngươi xưa nay thường gây chuyện càn quấy. Nhưng không ngờ dám gây chuyện tày đình này!
Thất Dũng Sĩ, trừ Thiết Thành Cương nghe nói đều biến sắc.
Không phải chúng hoảng sợ mà uất ức.
Một tên hỏi :
- Chúng tôi làm gì? Ba vị tiền bối đã lầm, không phải chúng tôi gây nên vụ hỏa hoạn này.
Sự thật, nếu muốn chúng cũng không đủ sức, vì Đoàn Tứ Gia võ công cao cường, thủ hạ của ông có tới chục người, võ công đều không kém Thất Dũng Sĩ.
Nhất Tuyên phát nộ, gầm lên :
- Các ngươi còn dám chối nữa sao?
Nhất Vân tiếp :
- Không phải các ngươi làm thì ai vào đây nữa? Trên đao thương các ngươi còn chưa khô vết máu kìa!
Quả nhiên trên binh khí chúng có vết máu, nhưng đó là máu thú chứ không phải máu người.
Với nhãn lực của Hoàng Sơn tam hữu, há không nhận ra sự khác biệt đó?
Hơn nữa cách chúng không xa còn xác của mấy con thú vừa săn được.
Sáu tên huynh đệ đều thấy oan ức.
Nhưng Thiết Thành Cương lại rất bình tĩnh.
Nó đã liệu trước việc này, bởi thế mới chặt phăng hai bàn tay của người cậu ruột.
Nhất Tuyên trừng mắt hỏi :
- Các ngươi còn nói gì nữa?
Thiết Thành Cương chợt lên tiếng :
- Chúng tôi biết ai đã làm chuyện này. Nhưng đừng hòng các vị uy hiếp gì thêm...
Nhất Tuyên lộ vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Vậy ngươi muốn gì?
Thiết Thành Cương đáp :
- Chỉ cần ba vị thả chúng tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không hở bất cứ điều gì về vụ này.
Nhất Thạch lộ vẻ sát cơ, đanh giọng :
- Không được bỏ sót tên nào. Giết!
Mới được nửa câu, Nhất Thạch đạo nhân đã phát kiếm.
Vừa nói xong câu thì một trong Thất Dũng Sĩ đã bị chém làm đôi.
Chương trước | Chương sau