Duck hunt
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 63 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 17 - Bắt đầu hành động

↓↓
Biển.


Sóng vỗ nhẹ vào bờ cát nghe thật êm dịu, ánh nắng chiều chiếu lên mặt biển trông thật mỹ lệ vô cùng.


Đứa bé chạy dọc bờ cát để lại hàng vết chân nhỏ xíu.


Tiểu Điệp cũng để chân trần xắn đến tận đầu gối để lộ làn da trắng mịn đẹp mê hồn.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nàng trìu mến nhìn con nói với chồng :


- Một năm qua nó thật chóng lớn và khỏe mạnh hẳn ra. Khí hậu vùng biển thật kỳ diệu!


Mạnh Tinh Hồn cười tiếp lời :


- Phải, nhất là bộ ngực của nó, rắn chắc và vạm vỡ, nhất định sau này sẽ là một hán tử cường tráng.


Cả Tiểu Điệp lẫn Mạnh Tinh Hồn không còn chút dấu vết gì của sự chán chường và tuyệt vọng trước đây mà trông đầy sức sống và hạnh phúc.


Nàng chợt cầm lấy tay chàng nói :


- Năm qua thiếp và hài tử rất vui, chỉ là nhiều khi vẫn còn lo nghĩ...


Mạnh Tinh Hồn hỏi :


- Lo chuyện gì vậy?


- Thiếp lo rằng chàng sẽ hối hận!


- Hối hận ư? Ta vì sao phải hối hận chứ?


Tiểu Điệp nói :


- Chàng là nam nhân nên có rất nhiều việc cần phải làm. Cuộc sống ở đây tuy thanh bình êm đẹp nhưng lại quá đơn điệu. Thiếp biết cái đó không hợp với tính chàng.


Mạnh Tinh Hồn dịu dàng nói :


- Ngày trước ta vẫn mong mỏi được như thế này vì chưa bao giờ có được cuộc sống hạnh phúc êm đềm như thế. Một người đạt được ước mong của mình thì còn gì hơn nữa?


Hai người nắm chặt tay nhau, lòng đầy sung sướng.


Một lúc, Mạnh Tinh Hồn chợt nói :


- Tuy vậy ta còn muốn một điều...


Nàng hỏi :


- Điều gì?


Mạnh Tinh Hồn ghé miệng vào tai vợ thì thào :


- Chúng ta sẽ có thêm một hài tử nữa!


Đột nhiên nụ cười trên mặt Tiểu Điệp đông cứng lại.


Đó mới chính là nỗi lo lớn nhất của nàng.


Tuy biết chàng thật lòng yêu hài tử, nhưng vẫn dường như có sự ngăn cách nào đó.


Bởi vì hài tử không phải là con của chàng. Cho dù thương thế nào đi chăng nữa, hiện thực đó cũng không thể nào trốn tránh.


Có lẽ trên đời chỉ có những giấc mơ mới hoàn mỹ thôi, còn hiện thực thì lúc nào cũng xuất hiện những nỗi buồn, thậm chí niềm thống khổ.


Cùng với thời gian, những cái đó trước sau gì cũng bộc lộ ra...


Mạnh Tinh Hồn nhận thấy ngay vẻ bất thường của nàng liền hỏi :


- Tiểu Điệp, có chuyện gì vậy?


Giọng nàng run run :


- Thiếp... đã không thể có con nữa!


Nụ cười trên mặt Mạnh Tinh Hồn cũng đông cứng. Hồi lâu chàng mới hỏi :


- Ai bảo nàng sẽ không có con?


Tiểu Điệp nghẹn ngào đáp :


- Bà đỡ cho thiếp sinh hài tử này xưa kia từng là một cung nữ trong đại nội. Chẳng những bà ta đỡ đẻ rất tốt mà còn biết cách làm cho sản phụ không còn sinh con được nữa.


Trong Hoàng cung vốn có rất nhiều chuyện tàn khốc mà người ngoài không thể tưởng tượng được.


Chẳng hạn Hoàng hậu vì muốn bảo vệ địa vị của mình thường không từ bất cứ thủ đoạn nào để làm cho các cung phi không thể sinh Hoàng tử được.


Mặt Mạnh Tinh Hồn trắng bệch ra, nhưng chàng vẫn cố gượng hỏi :


- Bà ta đã làm thế nào với nàng?


Tiểu Điệp không đáp, vẻ mặt vô cùng đau đớn.


Mạnh Tinh Hồn hỏi tiếp :


- Chính nàng đã yêu cầu bà ta làm việc đó?


Tiểu Điệp nín lặng, môi cắn chặt tưởng chừng muốn bật máu.


Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra.


Bà đỡ đương nhiên là do phụ thân của hài tử cầu đến. Hắn đã không muốn bất kỳ ai biết quan hệ của mình với Tiểu Điệp, đương nhiên không muốn nàng tiếp tục sinh con.


Như vậy hắn đã quyết tâm hủy hoại cả đời nàng, hòng làm cho nàng hoàn toàn phụ thuộc vào mình.


"Kẻ bất lương đó là ai vậy? Vì sao Tiểu Điệp kiên quyết không chịu nói ra?"


Mạnh Tinh Hồn vốn đã tự thề rằng không bao giờ nhắc đến điều này để không chạm vào nỗi đau trong lòng nàng, cũng như không muốn ép buộc nàng làm bất cứ điều gì mà nàng không muốn.


Nhưng bây giờ chàng chợt hiểu rằng có những nỗi đau mà nàng không bao giờ có thể chịu đựng, thậm chí muốn quên đi cũng không được!


Tiểu Điệp cất giọng thê lương nói :


- Thiếp biết chàng không tha thứ về chuyện thiếp từ trước đến nay quyết không chịu nói ra hắn là ai. Không những hắn hại một đời thiếp mà còn hại luôn cả đời chàng.


Nhưng chẳng những chàng không thể tìm hắn mà còn phải tránh xa nữa!


Mạnh Tinh Hồn lắc đầu, khàn giọng nói :


- Ta... ta không trách nàng.


- Thiếp biết chàng nói vậy nhưng trong lòng lại rất đau khổ. Trốn chạy vốn là nỗi khổ tâm, huống chi buộc phải trốn chạy hạng người như thế...


Mạnh Tinh Hồn thở dài nói :


- Ta cũng hiểu rằng hắn đã cùng nàng có con thì nhất định phải có tình cảm nào đó.


Tiểu Điệp vội nói :


- Nếu chàng nghĩ thiếp không nói ra tên hắn để bảo vệ cho hắn thì rất sai lầm!


Mạnh Tinh Hồn chợt nắm chặt tay hỏi :


- Chẳng lẽ không phải thế? Ta sai ư? Cho dù nàng không thể nói với ta, nhưng tại sao lại giấu luôn cả Lão Bá? Chẳng lẽ Lão Bá cũng sợ hắn?


Tiểu Điệp hỏi :


- Chàng cho rằng Lão Bá có thể giết hắn hay sao?


Mạnh Tinh Hồn không trả lời.


Tiểu Điệp đưa áo lau những dòng lệ trào ra, nói :


- Chàng sai rồi! Giá như thiếp có thể giết hắn thì đã hạ thủ từ lâu không chút nương tay. Nhưng thiếp không thể cho chàng biết, cũng không thể nói với Lão Bá, bởi vì... bởi vì...


Nàng không thể nói hết câu, tới đó bỗng òa khóc to lên.


Mạnh Tinh Hồn nhìn nàng, nỗi căm phẫn trong ánh mắt đã dần dần biến thành niềm thương xót.


Chàng vươn tay ôm lấy nàng, dịu dàng nói :


- Thật ra ta phải bằng lòng với những thứ mình đã có mới phải, bởi vì ta đã có một hài tử thông minh và cường tráng. Bất cứ ai trông thấy nó cũng phải thích!


Không biết nghĩ gì, chàng chợt cười nói :


- Nàng có nhớ chỉ còn năm sáu ngày nữa là sinh nhật Lão Bá rồi không?


Tiểu Điệp ngạc nhiên hỏi :


- Sao chàng biết?


- Năm ngoái ta có đến mừng thọ Lão Bá. Nếu hôm nay ta có thể mang hài tử về mừng sinh nhật ông ngoại nó thì Lão Bá sẽ mừng lắm!


Tiểu Điệp lắc đầu :


- Chàng sai rồi! Lão Bá không chỉ hận thiếp mà hận cả hài tử nữa. Vì nó mà Lão Bá đuổi thiếp đi. Bây giờ sự có mặt của chúng ta là vết nhục của ông ấy. Lão Bá từng nói rằng không bao giờ thừa nhận hài tử, và ngày nào ông ấy còn sống thì không muốn thấy chúng tôi...


Mạnh Tinh Hồn lắc đầu :


- Lần này không phải ta sai mà chính nàng sai đấy! Nàng đã nghĩ sai về ông ấy. Lần đó Lão Bá đáng ra nên giết ta nhưng đã tha về, nàng biết vì sao không?


Tiểu Điệp lắc đầu.


Nàng chưa hỏi qua chuyện này cũng như trước mặt Mạnh Tinh Hồn không nói gì về Lão Bá.


Mạnh Tinh Hồn tự trả lời :


- Ông ấy không giết ta chỉ vì nàng!


Tiểu Điệp buột miệng :


- Vì thiếp ư?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bình yên nơi khác

Bình yên nơi khác

- Cô nói: Hãy xem như em chỉ là một nốt nhạc trầm trong lòng anh. Anh lắc đầu. - Anh

24-06-2016
Ba không phải là má

Ba không phải là má

Mỗi chuyến đi anh Bình thường có quà về. Quà của bạn hàng đi xe của anh tặng cho

30-06-2016
Hàn yêu thương

Hàn yêu thương

Tôi đã từng nghĩ hạnh phúc ở nơi nào đó rất xa, lục lục, tìm tìm, kiếm kiếm mới

24-06-2016
Chữa bệnh "buồn"

Chữa bệnh "buồn"

Hắn nghe buồn âm ỉ, làm tổ trong từng ngóc ngách tâm hồn mình đã lâu,...Và thế là

30-06-2016
Làm sao để quên

Làm sao để quên

Sau khi thất tình, chúng ta cứ thích hỏi : "Tôi làm sao để có thể quên anh ta? Tôi rất

24-06-2016
Ác khẩu và quả báo

Ác khẩu và quả báo

Ngày xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40

28-06-2016