XtGem Forum catalog
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 148 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 12 - Đồng bệnh tương liên

↓↓
Một thiếu nữ bận hồng y, tay mân mê một con bướm ngồi trên mõm đá bên bờ sông dốc đứng nhìn xuống dòng nước sâu hun hút dưới chân với ánh mắt thẫn thờ.


Tiểu nữ đó là Tiểu Điệp.


Thực ra nàng không còn là thiếu nữ nữa, mà đã là thiếu phụ với một hài tử chưa tới năm tuổi.


Năm năm trước, khi mới mười sáu tuổi, Tiểu Điệp bị một nam nhân lừa dối, để lại cho nàng một cái thai rồi bỏ đi mất hút.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chừng ấy năm nàng sống trong tủi hổ, thù hận và khốn khổ, xa lánh mọi người.


Nhiều khi nàng muốn bất chấp tất cả, kể cả đứa hài nhi oan nghiệt của mình để chấm dứt cuộc sống tủi hổ.


Thực tình sau khi sinh hài tử, nàng nhiều lần định vứt bỏ nó đi như muốn đoạn tuyệt quá khứ tội lỗi và người tình phụ bạc, nhưng đã không nỡ lìa bỏ hài nhi bất hạnh đó.


Có phải lúc này nàng lại có ý định quyên sinh?


Tiểu Điệp mân mê con bướm trên tay. Nàng cũng xinh tươi như vậy, và có thể cuộc đời của nữ nhân cũng ngắn ngủi như con bướm kia, không?


Đột nhiên sau lưng nàng có tiếng động.


Tiểu Điệp quay lại và nhận ra người đang đến là thiếu niên mà mình đã gặp trong rừng cách đây mấy tháng.


Lần ấy Mạnh Tinh Hồn hết sức tuyệt vọng.


Chợt Tiểu Điệp nhớ câu mình đã hỏi :


- Anh muốn chết ư? Nhưng hãy nghĩ lại xem mình đã từng sống hay chưa?


Câu đó đã cứu Mạnh Tinh Hồn thoát khỏi dự định bi đát nhất.


Lúc này, dưới ánh trăng, Tiểu Điệp nhận thấy ánh mắt đối phương không còn tuyệt vọng như lần trước nữa mà sáng lên lấp lánh.


Không hiểu sao chỉ một lần gặp ngắn ngủi, nàng lại nhớ lâu đến thế?


Trong ánh mắt, hình như đối phương cũng chưa quên mình.


Tiểu Điệp từ từ đứng lên.


Mạnh Tinh Hồn cười hỏi :


- Cô muốn chết sao?


Tiểu Điệp không đáp.


Mạnh Tinh Hồn lại tiếp :


- Nhưng cô nghĩ thử xem mình đã từng sống thật sự chưa?


Tiểu Điệp biết rằng đối phương nói câu đó là để trêu chọc mình.


Không hiểu sao nàng lại nổi giận, lạnh lùng hỏi :


- Anh vẫn còn chưa chết sao?


Mạnh Tinh Hồn thôi cười đáp :


- Một người chưa từng sống qua thì làm thế nào mà chết được?


Tiểu Điệp dịu giọng hỏi :


- Anh đến đây từ lúc nào?


Mạnh Tinh Hồn đáp lấp lửng :


- Đến lúc cần đến.


- Lúc nào là cần?


- Đó là lúc cô định nhảy xuống nước.


Tiểu Điệp nhíu mày hỏi :


- Anh cho rằng tôi đã từng cứu anh, vì thế anh định cứu tôi, phải vậy không?


Mạnh Tinh Hồn gật đầu :


- Thực tình tôi không ngờ một người như cô mà cũng có lúc muốn chết.


Tiểu Điệp cúi xuống nhưng lại ngẩng lên rất nhanh :


- Anh là người luôn ăn nói bốp chát vậy sao?


- Tôi chỉ nói thật.


- Nói thật thường xúc phạm đến người ta...


Mạnh Tinh Hồn phản đối :


- Nhưng nói dối thì có hại hơn, tuy làm đối phương hài lòng nhưng chỉ mơn trớn lòng tự ái mà thôi...


Tiểu Điệp lặng đi một lúc rồi chợt nói :


- Anh thử nói xem, nếu lần đó tôi không đến thì anh định chết thật phải không?


- Tôi chỉ muốn chết. Nhưng có chết không lại là chuyện khác.


- Sao vậy?


- Vì có rất nhiều người muốn chết, nhưng chung quy vẫn sống.


Tiểu Điệp cười hỏi :


- Anh cho rằng đó là do số phận?


Mạnh Tinh Hồn gật đầu :


- Có thể như thế.


Tiểu Điệp nhẹ giọng :


- Vì thế không phải tôi đã cứu anh, cũng như vừa rồi không phải anh cứu tôi.


Mạnh Tinh Hồn gật đầu tán đồng :


- Người đã quyết vứt đi mạng sống của mình thì không ai có thể cứu được.


Tiểu Điệp gật đầu :


- Coi như chúng ta không ai nợ gì nhau.


- Nhưng tôi vẫn nợ cô...


Tiểu Điệp không hiểu :


- Anh nợ gì tôi?


Mạnh Tinh Hồn buông rõ từng chữ :


- Vì bây giờ tôi không muốn chết nữa.


Tiểu Điệp chợt cười nói :


- Nếu vậy tôi cũng nợ anh.


- Nợ tôi việc gì chứ?


- Vì tôi không nghĩ rằng tối nay mình lại có thể cười được.


Mạnh Tinh Hồn hỏi :


- Cô chắc rất thích cười?


- Thích cười và có cười được hay không là chuyện khác hẳn nhau.


- Hay cô thấy tôi đáng cười lắm?


- Không phải thế, chỉ là trông anh có gì đó rất thú vị.


Mạnh Tinh Hồn chợt đề nghị :


- Nếu vậy sao cô không đi cùng tôi tới đâu đó uống vài chén rượu?


Tiểu Điệp tán thành ngay :


- Tại sao lại không chứ?


Họ cùng nhau ra khỏi rừng đi đến ngôi nhà lá của Mạnh Tinh Hồn. Rượu không ngon lắm. Vào giờ này khó kiếm được nơi có rượu ngon.


Thực tình rượu ngon hay không cũng chẳng có gì quan trọng lắm. Chỉ cần có người uống với mình là đủ.


Mạnh Tinh Hồn tự nâng chén lên nói :


- Tôi không thích cung rượu người khác.


Tiểu Điệp phụ họa :


- Tôi cũng không thích người khác cung rượu mình.


- Nhưng tôi lại không thích người khác chỉ nhìn mà không uống.


Tiểu Điệp cười nói :


- Tất cả những người uống rượu thường có một thói xấu là muốn những người cùng uống đều say trước mình.


Mạnh Tinh Hồn nhìn vào mắt Tiểu Điệp :


- Có vẻ như cô rất thông hiểu tính cách của những người thích uống rượu?


Tiểu Điệp không chút ngần ngừ đáp :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Em muốn làm đàn bà

Em muốn làm đàn bà

Em cứ nhìn đăm đắm vào tôi. Và tôi thấy em đẹp. Chúng tôi dừng ở một hàng thuốc

01-07-2016
Chị/Cô! Anh yêu em!

Chị/Cô! Anh yêu em!

Tôi tát cậu ta, lần đầu tiên trong đời tôi tát một người và đó lại là cậu Sinh

23-06-2016
Cốc chanh muối

Cốc chanh muối

Anh quay số: "Tôi đã mặc hết một lượt những chiếc áo được em thắt sẵn cavat

30-06-2016
Ngọn hải đăng

Ngọn hải đăng

"Đừng bao giờ rời mắt hay buông tay khỏi người mình yêu nhé. Bởi chỉ một tíc tắc

24-06-2016
Bố...!!!

Bố...!!!

Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng

29-06-2016