Mặt đất bằng phẳng, không thấy nổi lên cồn mả gì, nhưng bên dưới chôn một phần máu thịt của Lão Bá.
Đó là Tôn Kiếm.
Linh hồn của đứa con trai duy nhất của ông yên nghỉ vĩnh viễn dưới những luống hoa cúc này. Lão Bá không muốn bất cứ ai đến quấy rầy linh hồn nó nên không lập bia dựng mộ.
Có lẽ sau này những luống hoa ở đây sẽ vô cùng rực rỡ. Khách đến chiêm ngưỡng sẽ không ngớt lời tán thưởng nhưng sẽ không ai biết được bên dưới có một tử thi và bên các luống hoa lẩn quất một linh hồn.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão Bá đứng cúi đầu, lưng còng xuống. Màn đêm buông xuống từ lâu nhưng ông vẫn đứng trầm mặc.
Một bóng người nhỏ nhắn, nhẹ nhàng đến sau lưng Lão Bá.
- Cha...
Giọng nói của một thiếu nữ. Có lẽ chỉ mới 14, 15 tuổi.
Đó là Tôn Như Liễu, nghĩa nữ của Lão Bá.
Mười hai năm trước, mẹ của Tôn Kiếm và nhi nữ của ông bệnh qua đời, Lão Bá từ bấy trở đi chăm chút cho các con khôn lớn trưởng thành, không tái giá kết hôn với ai nữa. Nhưng sau đó nhi nữ đã bị ông đuổi đi và nhận Như Liễu làm con nuôi.
Bây giờ lại thêm một người thân thiết khác rời bỏ gia đình, bỏ lại cha con họ. Nỗi đau của Như Liễu lại càng sâu nặng hơn cha mình, vì ít ra Lão Bá còn có thời gian dành cho công việc và sự kiên định cũng lớn hơn.
Lão Bá quay lại cất giọng dịu dàng :
- Liễu nhi!
Giọng Tôn Như Liễu đẫm nước mắt :
- Dạ...
Lòng Lão Bá tràn ngập niềm thương vô bờ bến.
-Trời đã tối, từ đây tới Liễu Hoa viên không gần, thế mà con dám tới đây một mình hay sao?
Như Liễu trả lời phụng phịu :
- Chỉ chưa tới một dặm thôi, hơn nữa nữ nhi nay không còn bé bỏng gì nữa...
Đúng thế. Với tuổi mười lăm, lại có nhất thân võ công được Lão Bá truyền thụ, hiển nhiên Như Liễu không gặp bất cứ điều gì nguy hiểm trong lãnh địa của mình.
Nhưng trong con mắt Lão Bá, nàng vẫn là một đứa bé con :
- Vi nhũ mẫu đâu?
Như Liễu đáp :
- Ở tịnh thất. Nữ nhi không muốn nhũ mẫu đi theo.
Lão Bá nhìn vào khóm hoa mà ông biết rõ bên dưới là thi hài Tôn Kiếm.
Mỗi lần đến đây viếng, cả Lão Bá lẫn Như Liễu không cắm hương, chỉ xén tỉa chút ít trên luống hoa để tỏ lòng thương nhớ.
Và rất ít khi họ nói gì với nhau ở đây, cả công việc, cả những hồi ức ngày xưa...
Một lúc, Lão Bá nhẹ giọng nói :
- Không còn sớm nữa. Liễu nhi, để cha đưa con về.
Như Liễu không phản đối, nhìn cha rồi quay người đi trước về phía lâu phòng dành riêng cho nàng ở Liễu Hoa Viên.
Đi được vài chục trượng, Lão Bá chợt nói :
- Liễu nhi, con hãy theo cha rẽ sang đây ghé thăm một người.
Như Liễu dừng lại, cau mày hỏi :
- Cha, ai vậy?
Lão Bá đáp :
- Một thiếu niên trung hậu. Cha muốn con kết làm bằng hữu với vị thiếu niên đó.
Tôn Như Liễu rất ngạc nhiên, định thốt lên hỏi "Ai vậy?", nhưng kịp thời ghìm lại.
Nàng biết tính phụ thân nàng rất nghiêm khắc trong vấn đề quan hệ nam nữ, đây là lần đầu tiên ông đề cập trước mặt nàng về một nam nhân. Tuy ngạc nhiên, nhưng nàng yên tâm vì biết cha sẽ không ép buộc mình trong bất cứ chuyện gì, bởi thế nàng lặng lẽ bước theo.
Hai người rẽ vào một khu rừng.
Như Liễu biết rằng nơi đây là khu vực cấm, dùng để làm nơi chứa lương thực và binh khí. Ngoài những đội tuần tra trên những tuyến được quy định, nếu không được lệnh đặc biệt của Lão Bá, không người nào được phép vào đây.
Vậy thiếu niên nào được Lão Bá ưu ái như vậy?
Hai cha con đi sâu vào rừng. Vượt qua một thung lũng, họ đến khu rừng tùng cổ thụ, dọc đường gặp khá nhiều tổ tuần tra, thấy chủ nhân và nữ thiếu chủ đều cung kính cúi chào.
Qua hết rừng tùng cổ thụ tới một vách đá sau con suối nhỏ trong vắt. Từ bên này suối có thể nhận thấy nhiều cửa thạch thất vuông vắn giữa vách núi.
Từ đây không gặp đội tuần tra nào nữa.
Lão Bá đưa nữ nhi ngược dòng suối đến trước một gian thạch thất biệt lập, bên trong có ánh đèn, không cần gõ cửa bước thẳng vào bên trong.
Tôn Như Liễu đưa mắt quan sát, thấy gian thạch thất giống như một tiểu sảnh, bên trong có hai gian phòng nhỏ sát nhau đều có cửa.
Phòng ngoài có một bộ bàn ghế, trên bàn có bình trà và mấy cuốn sách, trên tường treo hai thanh đao lớn.
Hai người vừa mới vào phòng thì lập tức cánh cửa cả hai hậu phòng gần như đồng thời mở ra, từ phòng bên phải xuất hiện một trung niên hán tử mặt ngâm ngâm đen, lạnh lùng nhưng không có nét gì dữ tợn, cánh tay phải cụt gần tới bả vai, chỉ còn ống tay áo trống không lủng lẳng.
Tôn Như Liễu chưa từng gặp người này.
Tuy vậy nàng không hỏi vì biết trong tổ chức của phụ thân có rất nhiều người lạ, thậm chí chưa từng đến Cúc Hoa viên lần nào.
Còn từ gian hậu phòng bên hữu bước ra một thiếu niên chừng 16, 17 tuổi, dáng khôi ngô nhưng da mặt trắng vẻ bệnh hoạn.
Như Liễu nhận ra thiếu niên đó là Thiết Thành Cương, người tháng trước bị Hoàng Sơn tam hữu truy đuổi chạy tới tìm gặp Lão Bá nhờ giúp đỡ.
Dạo đó Thiết Thành Cương mặt và toàn thân bị cháy bỏng nhìn rất khủng khiếp.
Nhưng sau hơn một tháng chữa trị, nhờ diệu dược của Lão Bá mà bình phục khá nhanh.
Hiện tại lớp sẹo loang lổ đã bóc mất hoàn toàn, da mặt trở nên trắng toát, nhưng mười mấy ngày trước, khi đến cứu Hàn Đường chàng lại bị bọn Thiết Bằng chém bị trọng thương suýt mất mạng còn chưa bình phục hắn, bởi thế thần sắc mới xanh xao phờ phạc như thế.
Chuyện Thiết Thành Cương bị thương sau này, Tôn Như Liễu không biết tí gì, đương nhiên không biết Hàn Đường vì việc này Lão Bá hết sức giữ bí mật.
Lần Tôn Kiếm bị giết đưa về Cúc Hoa viên, Như Liễu một lần nữa lại thấy Thiết Thành Cương, tuy nhiên nàng không để ý nhiều.
Hàn Đường bước đến trước mặt Lão Bá quỳ xuống lẩm bẩm câu gì không ai nghe rõ.
Thiết Thành Cương cũng quỳ xuống nói :
- Đại ân nhân...
Lão Bá xua tay ngắt lời :
- Thành Cương, đừng nói thế. Hãy nói xem, thương thế ra sao rồi?
Giọng ông hết sức hiền từ, đến nỗi ngay cả Tôn Như Liễu cũng phải ghen tỵ.
Quả thật Lão Bá rất có cảm tình với thiếu niên bất hạnh này.
Hiện tại chàng không còn ai thân thích, chỉ một người cậu họ duy nhất cũng đã bỏ mặc chàng trong cơn nguy hiểm không đưa tay cứu giúp vì sợ liên lụy.
Ngoài ra Lão Bá rất cảm phục tấm lòng trung hậu và can đảm của Thiết Thành Cương. Việc chàng không quản đến tính mạng của mình để cứu Hàn Đường đã nói lên điều đó.
Thiết Thành Cương cung giọng trả lời :
- Đa tạ lão nhân gia, thương thế vãn bối không còn gì đáng ngại nữa.
Lão Bá hỏi tiếp :
- Ngươi đã bắt đầu tiến hành luyện đao pháp chưa?
Rồi đưa mắt nhìn Hàn Đường.
Tên này hiểu ý, trả lời thay :
- Bẩm lão nhân gia, vì sức khỏe chưa hồi phục hẳn nên hôm qua mới thực sự bắt tay vào luyện tập. Nhưng nhờ đã nghiên cứu đao pháp từ trước, đồng thời Thiết thiếu hiệp có võ học cơ bản, trí huệ lại thông minh nên chắc rằng không mất nhiều thời gian đã trở thành đao thủ thượng thặng.
Lão Bá hài lòng gật đầu :
- Rất tốt. Các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. Muộn rồi, chúng ta cũng về đây.
Dứt lời kéo nữ nhi quay ra cửa.
* * * * *
Suốt một tháng, Lão Bá không có bất cứ hành động gì, nhờ thế mà Thiết Thành Cương chuyên tâm luyện tập võ không gặp trở ngại nào.
Chàng được Hàn Đường chú tâm truyền thụ võ học, cả khinh công, bộ pháp, đao pháp và các thủ thuật khác.
Hàn Đường đã bị cụt mất cánh tay phải, gần như trở thành phế nhân. Tuy chưa mất võ công, nhưng muốn chuyển sang đao pháp tay trái chỉ e khó thành cao thủ nhất lưu, cho dù muốn được sáu bảy phần trước đây cũng phải mất thời gian không ít.
Mặt khác Hàn Đường vốn là kẻ yếm thế, gần như xa lánh tất cả mọi người trừ một mình Lão Bá.
Tuy vẻ mặt không đến nỗi khó nhìn nhưng y là con người vô cùng đáng sợ, căm ghét tất cả mọi người, là nỗi kinh hoàng của tất cả hai phái hắc bạch trên võ lâm.
Như thể bản tính y sinh ra là để giết người vậy.
Trước đây Hàn Đường có bản tính cũng thiện lương như mọi người.
Y có hiền thê, có bằng hữu.
Tám năm trước, người bằng hữu mà y coi như anh em ruột thịt đã tằng tịu với người vợ mà Hàn Đường thương yêu hết mực. Không những thế hai người còn rắp tâm lập mưu hãm hại y, suýt nữa thì y đã mất mạng.
Từ đó Hàn Đường căm thù tất cả mọi người trên thế gian.
Sau khi giết chết cả đôi gian phu dâm phụ, bản tính y thay đổi hẳn, trở nên tàn ác.
Chỉ cần nghe phong thanh nhân vật nào trên võ lâm phản phúc, nữ nhân nào trong giang hồ phóng đãng, bất luận tin tức có xác thực không và người đó võ công cao cường bao nhiêu, Hàn Đường nhất định tìm đến giết chết không tha.
Chỉ riêng Lão Bá là người duy nhất trên đời khiến y tôn ngưỡng.
Chương trước | Chương sau