Lý thần đồng cười nói :
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Khổ cũng không sao, chỉ có chút lo ngại, bởi gã khốn kiếp bốn chân mày đó thật khó ăn!
Gã bỗng hỏi tiếp :
- Lúc nàng từ biệt đi, hắn có hỏi gì về ta chăng?
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu nói :
- Hắn tưởng chàng điên thật rồi, nên đâu để ý!
Lý thần đồng cười nói :
- Thế cho nên vẫn bị nàng qua mặt.
Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Là nhờ chàng cả đấy, lúc chàng giả điên đến tôi cũng tưởng như thiệt!
- Cái đó cũng không khó, ta chỉ việc tưởng tượng Tiểu Khanh là nàng, những điều ta nói là nói cho nàng nghe đấy.
Lý thần đồng si dại nhìn Trần Tịnh Tịnh, giống như một đứa trẻ chờ mẹ cho sữa bú, qua một lúc lâu, bỗng nhiên gã cười nói :
- Nàng thấy ta xếp đặt căn phòng này được chăng?
- Được quá đi chứ, giống y như chỗ động phòng!
Trần Tịnh Tịnh mỉm cười nằm xuống, ngay trên đôi uyên ương giỡn nước, nàng dùng một ánh mắt ươn ướt nhìn Lý thần đồng, khẽ nói :
- Chàng nhìn tôi có giống tân nương tử chăng?
Lý thần đồng nuốt nước miếng ừng ực, đột nhiên nhào đến đè lên mình Trần Tịnh Tịnh, thở hổn hển nói :
- Ta cần nàng, ta nhớ nàng muốn phát điên lên được, lần trước đến nay đã ba tháng rồi...
Gã vừa nói vừa đưa tay kéo y phục Trần Tịnh Tịnh. Nàng không chống cự, đưa tay choàng qua cổ Lý thần đồng, thổi nhẹ vào tai gã.
Lý thần đồng vừa thở vừa nói đứt quãng :
- Mau.... mau,.... ta không chờ được...
Bỗng nhiên "rắc" một tiếng, nghe như tiếng xương bị bẻ gãy, Lý thần đồng bỗng dựng dậy, nhưng đầu gã đã ngoẹo sang một bên, cả người đổ nhào xuống đất tắt thở.
Trần Tịnh Tịnh không thèm nhìn gã nửa mắt, nàng yên lặng nằm trên giường nhắm mắt lại.
Lúc này bên ngoài chợt vang lên một chuỗi cười khanh khách, có tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân, vừa vỗ tay vừa cười nói :
- Hay quá là hay! Chẳng trách tiểu Đinh Đinh từ nhỏ đã nói tỷ tỷ là nữ nhân có tâm địa ác nhất!
Trần Tịnh Tịnh biến sắc mặt, nhưng khi nàng đứng dậy, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng :
- Tâm của ta tuy ác, nhưng cũng chưa đến nỗi quá tối đen, tâm của muội muội thì sao?
- Tâm của muội đã bị sói ăn mất từ lâu rồi!
Một cô gái đầu đội mũ da, mặc áo choàng thêu hoa, bước vào nhà. Nụ cười của nàng như hoa tươi mới nở ngày xuân, đúng là nàng Sở Sở mê nhân. Sau lưng Sở Sở còn có ba người, một người áo đen đeo kiếm, một người tay chân nhẹ nhàng như vượn, một người tóc bạc trắng phau.
Trần Tịnh Tịnh bước ra chào :
- Ta không ngờ muội muội lại đến, nếu biết trước ta đã chuẩn bị vài món muội vẫn thích ăn, uống cùng muội vài chén Mai Quế Lộ!
Nụ cười của Sở Sở càng tươi hơn :
- Không ngờ tỷ tỷ vẫn còn nhớ muội thích ăn món gì, uống thứ gì?
- Chúng ta sống chung từ nhỏ đến lớn, dù muội có quên ta, ta cũng không làm sao quên muội được.
- Thật không tỷ?
- Thật chứ, mấy ngày nay ta muốn gặp muội nói chuyện mà cứ sợ người khác nghi ngờ nên chưa dám.
- Muội cũng vậy, cái tên tửu, sắc quỷ bốn chân mày đó thật là chẳng phải dễ qua mặt.
Hai người nhìn nhau mỉm cười đầy tình thân ái.
- Muội trông chẳng khác chút nào!
- Tỷ cũng vậy!
- Mấy năm nay tỷ nhớ muội lắm.
- Muội cũng nhớ tỷ lắm.
Cả hai cùng đưa tay bước đến gần nhau, như muốn ôm nhau tỏ tình thân. Nhưng chưa đến gần nhau, nụ cười của Trần Tịnh Tịnh chợt biến mất, ánh mắt dịu dàng bỗng trở thành đằng đằng sát khí.
Tay nàng biến thế, vươn ra như móng chim ưng nhanh như chớp chụp vào mệnh môn của Sở Sở, tay kia chụp vào vai tả của Sở Sở. Chiêu này rất ác hiểm, thủ pháp giống như "Phân Cân Thoát Cốt thủ" của Lãnh Hồng Nhi, nếu Sở Sở bị chụp trúng chắc chắn sẽ chết ngay.
Nhưng Sở Sở xuất thủ mau hơn nàng một bước, Trần Tịnh Tịnh vừa xuất chiêu, bỗng nghe "tin" một tiếng khẽ, hai đạo ánh sáng nhỏ xíu bay ra từ tay Sở Sở. Trần Tịnh Tịnh cảm thấy đầu gối như bị muỗi cắn, sau đó tê rần, toàn thân lập tức mất hết khí lực, nàng khuỵu xuống quì ngay trước mặt Sở Sở.
Sở Sở lại cười khanh khách :
- Chúng ta là chị em lâu năm rồi, tỷ tỷ đâu cần phải đa lễ?
Giữa tiếng cười trong trẻo, một điểm hàn tinh lại xẹt ra, điểm vào "tiếu" huyệt của Trần Tịnh Tịnh.
Trần Tịnh Tịnh bật cười, cười khanh khách hoài không dứt, nhưng trong mắt nàng chẳng có ý cười, gương mặt xinh đẹp kia hiện rõ nét đau đớn, mồ hôi nhỏ giọt.
Sở Sở chớp mắt cười nói :
- Muội biết rồi, chắc là tỷ biết có làm điều gì không phải với muội cho nên muốn tạ lỗi, nhưng tỷ đâu cần phải quì xuống như vậy? Chỉ cần đem vật ra trao là muội bỏ qua liền!
Trần Tịnh Tịnh vừa cười đổ mồ hôi, khó khăn lắm mới lên tiếng :
- Vật.... vật gì?
- Tỷ tỷ không biết à?
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu, nàng cười đến độ cả người mệt lả, cả cái lắc đầu cũng khó khăn.
Sở Sở sa sầm nét mặt, lạnh lùng đáp :
- Chúng ta dù là chị em cũng phải tính toán sòng phẳng. Giả Lạc Sơn xuất ra bốn mươi vạn lượng vàng để mua La Sát bài của Lý Hà, tỷ tỷ đã đồng ý với muội là chỉ cần muội đưa ra mười vạn lượng là tỷ sẽ đưa La Sát bài cho muội, đúng không?
- Nhưng.... nhưng La Sát bài chẳng phải đã bị gã nam nhân muội dắt theo lấy đi rồi sao?
Sở Sở lấy trong mình ra một miếng ngọc bài :
- Tỉ tỉ nói là vật này?
Trần Tịnh Tịnh gật đầu.
Sở Sở bước đến, đột nhiên tát mạnh vào mặt Trần Tịnh Tịnh, cười gằn nói :
- Ngươi tưởng ta không biết đấy là đồ giả sao?
Nàng cầm ngọc bài gõ mạnh vào đầu Lý thần đồng nói tiếp :
- Ngươi xem gã như của quí, cứ tưởng đồ gã giả mạo là có thể lừa được người khác, thực chất những hình thiên ma thiên tướng của gã khắc, cái nào nhìn cũng giống Trư Bát Giới!
Trần Tịnh Tịnh cắn chặt môi muốn ngưng cười, nhưng nàng cắn đến rách môi vẫn không sao dừng được.
- Kỳ thực ta đã nghi ngờ người từ ban đầu. Ngươi biết rõ La Sát bài là bảo vật vô giá, làm sao chịu bán cho kẻ khác, nên ta bảo Tân lão nhị theo dõi ngươi lâu rồi!
- Ngươi.... ngươi tưởng La Sát bài thật đã bị ta lấy đi?
- Lý Hà lúc chưa đem La Sát bài giấu dưới băng hà, nhất định đã bị ngươi dùng đồ giả tráo đổi, mặc dù chúng ta đã định trước...
Kế hoạch của hai người vốn như sau :
Sở Sở chỉ cần đưa ra một phần tư số vàng của Giả Lạc Sơn, cho nên trong mười hai rương vàng, thực chất chỉ có ba cái là có vàng thiệt, còn lại bảy cái kia dùng gạch vụn thay thế. Vì người kiểm hàng là Trần Tịnh Tịnh, khi nhận hàng nàng liền báo cho Lý Hà hay.
Lý Hà vốn tín nhiệm Trần Tịnh Tịnh nên đâu biết bên trong có âm mưu, vốn định ngày hôm sau dùng hỏa dược phá băng để lấy La Sát bài. Lý Hà chỉ cần vàng và nam nhân, chẳng có hứng thú gì đối với chuyện trở thành Tây Phương Ma giáo Giáo chủ.
- Nhưng ngươi cũng biết Lý Hà nếu phát giác ra La Sát bài bị mất chắc chắn sẽ nghĩ ngay chỉ có ngươi đánh cắp, bởi vì trừ Lý Hà và ngươi ra, không ai khác biết chỗ giấu La Sát bài. Cho nên ngay đêm đó ngươi hạ sát Lý Hà, lại cố ý đem xác bà cùng với xác Lão Sơn Dương bỏ chung vào bồn nước, để đánh lạc hướng kẻ khác. Âm mưu của ngươi ta đã biết hết, còn giả ngơ làm gì?
Trần Tịnh Tịnh toàn thân co quắp đau đớn, chẳng những đổ mồ hôi chảy nước mắt, thậm chí quần cũng ướt cả, đầu gối như bị dao cứa, nhưng nàng vẫn cười như tượng thần tài để bên.
- Ngươi còn chưa chịu đưa ra à? Ngươi có biết cười hoài như vậy có hậu quả gì không?
Trần Tịnh Tịnh cố hết sức nghiến chặc răng, nhưng nàng muốn ngậm miệng cũng không nổi.
- Ban đầu ngươi chỉ bị đổ mồ hôi chảy nước mắt, bây giờ nghĩ chắc tiểu tiện đại tiện gì cũng xuất hết, một hai giờ sau, toàn thân ngươi sẽ cười nhão ra, các khớp cũng lỏng ra, lúc ấy ai mà gõ vào bất cứ khớp nào, ta bảo đảm ngươi sẽ kêu thét lên như heo bị chọc tiết!
Trần Tịnh Tịnh lắp bắp :
- Ngươi.... ngươi...
- Đừng tưởng ta không nhẫn tâm hạ độc thủ, cũng như Giả Lạc Sơn không thể ngờ ta giết y! Y vừa có tiền, vừa có thế lực, tuổi tuy không trẻ, nhưng rất tráng kiện, đối với ta rất trân trọng chiều chuộng, nhưng không ai ngờ ta dám giết y! Cho nên có chuyện gì mà ta không dám làm?
Trần Tịnh Tịnh bỗng thu hết sức lực nói :
- La Sát bài nằm trong quần lót của ta, ngươi hãy tha cho ta!
Tiếng cười đã dứt, Trần Tịnh Tịnh cũng giống như con rối bèo nhèo nằm lả người dưới đất.
La Sát bài nằm trong tay Sở Sở, nàng cầm ngọc bài giơ lên ngắm như thể nhà vua ngắm vật quí vừa tìm được, vừa cao hứng vừa kiêu ngạo đắc ý, không dằn được nàng cất tiếng cười lớn.
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một ngọn roi dài bay vút vào không phát ra tiếng động nào, đầu roi cuộn lại cướp lấy miếng ngọc bài trong tay Sở Sở xong liền cuộn trở ra như thân rắn.
Sở Sở im bặt, như thể bị người cắt ngang cuống họng. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng cười nói :
- Các vị không cần đuổi theo ra ngoài, vì ta sắp vào đây, cô nương giúp ta lấy lại La Sát bài, ta phải vào cảm tạ mới phải!
Sở Sở nghiến răng :
- Ta biết chỉ có ngươi...
Nàng chưa nói hết câu, Lục Tiểu Phụng đã cười hì hì bước vào, một tay cầm roi dài, một tay cầm ngọc bài.
Chương trước | Chương sau