Disneyland 1972 Love the old s
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 33 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 9 - Ham lợi chuốc họa

↓↓

Lục Tiểu Phụng than dài, chàng không khỏi công nhận là cô gái này thật là một tiểu yêu chết người.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sở Sở đứng phắt dậy bỏ chạy ra ngoài, miệng nói lớn :


- Công tử cứ một mình nằm đó từ từ hối hận đi!


Lục Tiểu Phụng cũng không nằm trên giường thêm bao lâu, vì Sở Sở vừa đi, Trần Tịnh Tịnh lại đến. Nàng đem theo hai chén rượu nhỏ và một bình rượu, mỉm cười hỏi :


- Vị cô nương thích ăn chua nhưng sợ đau bụng kia vì sao bỏ đi trước?


Lục Tiểu Phụng cười gượng :


- Cô ấy mà không đi, thì ta mới bị đau đầu còn nặng hơn cô ấy đau bụng nữa.


- Tôi cũng thu xếp xong mọi chuyện tại sòng bạc Ngân Câu, nên đến tiễn công tử.


- Chỉ tiếc là cô mang đến ít rượu quá, chỉ đủ để ta nhấm sơ sơ.


Trần Tịnh Tịnh nhỏ nhẹ đáp :


- Rượu tuy không nhiều, nhưng đầy chân tình thành ý, thì một chén phải chăng cũng đủ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Phải lắm, cô rót đi, ta uống!


Trần Tịnh Tịnh từ từ rót ra hai chén rượu, buồn buồn nói :


- Tôi kính công tử một chén gọi là tiễn biệt, chúc công tử nhất lộ thuận phong, công tử cũng uống cho tôi một chén tống tiễn, từ nay hai ta mỗi người mỗi ngã.


- Cô cũng bỏ đi à?


Trần Tịnh Tịnh than :


- Cả nhóm chúng tôi có năm người cùng đến đây, bây giờ chỉ còn lại mình tôi, thì còn lưu lại nơi đây làm gì?


- Cô.... cô chuẩn bị đi đâu?


- Tôi có chỗ đi mà!


- Đằng nào chúng ta cũng phải đi, tại sao không đi chung?


Trần Tịnh Tịnh cười gượng đáp :


- Vì tôi biết công tử không thật tâm muốn đem tôi đi, tôi biết công tử có nhiều nữ nhân bên cạnh, mà đã là nữ nhân thì ai mà không ghen, tôi cũng là nữ nhân, tôi...


Trần Tịnh Tịnh không nói hết câu, nàng nhấm một ngụm rượu, từ từ để chén rượu xuống, quay lưng bước ra. Nàng không quay đầu lại, chừng như sợ quay đầu lại, thì sẽ không đi được nữa.


Lục Tiểu Phụng không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn Trần Tịnh Tịnh bước ra, trên mặt chàng có vẻ như vừa uống phải một chén rượu đắng.


Vừa lúc ấy chàng bỗng nghe bên ngoài có người nói :


- Chúc mừng ngươi đại công cáo thành!


Tiếng nói của người già, dĩ nhiên người vừa đến là Tuế Hàn tam hữu. Lục Tiểu Phụng chưa nhìn thấy họ, đã thấy trước một bàn tay đưa ra.


- Đem ra đây!


Cô Tùng lão chưa bước qua cửa đã đưa tay ra bảo :


- Ngươi mau đưa vật ra đây, xong việc là tự do đi, ân oán giữa chúng ta từ nay hóa giải.


Lục Tiểu Phụng không lên tiếng, đứng bất động, chỉ nhìn Tam lão cười như một kẻ ngớ ngẩn.


Cô Tùng lão sa sầm nét mặt :


- Ta nói ngươi không hiểu à?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Tại hạ hiểu chứ!


- Vậy La Sát bài đâu?


- Mất rồi!


Cô Tùng lão biến sắc nghiêm giọng hỏi :


- Ngươi nói gì? La Sát bài không có trên mình ngươi sao?


- Ban đầu thì có nhưng bây giờ đã bị người trộm mất rồi!


- Bị ai lấy trộm?


- Bị một người lúc nãy đè lên mình tại hạ, lăn tới lăn lui.


- Có phải là nữ nhân đến cũng với ngươi chăng?


Lục Tiểu Phụng cười nói :


- Dĩ nhiên là nữ nhân, nếu là nam nhân đè trên mình tại hạ lăn lung tung, thì tại hạ chắc ngất đi quá!


Cô Tùng lão giận dữ nói :


- Ngươi đã biết ả lấy trộm La Sát bài, tại sao còn để cho ả đi?


- Tại hạ phải thả cô ấy đi, vì La Sát bài cô ấy lấy được là đồ giả.


Gió lạnh vần vũ, màu trời ảm đạm, trên con đường phủ tuyết, có một nữ nhân cô độc cỡi một con lừa ốm yếu, xa xa phảng phất vọng lại tiếng tiêu thê lương giữa không gian u ám không tiếng người.


Nơi nàng đang đi kể như gần đến chân trời, tâm của nàng hẳn còn xa hơn thế nữa.


"Nhân sinh tịch mịch, nẻo đời dài thăm thẳm, nhìn đường chân trời nối bất tận, biết đâu là chốn về?.... "


Nàng cho lừa đi rất chậm, chốn về cũng chẳng biết, hà tất phải đi nhanh làm chi?


Bỗng nhiên trên đường xuất hiện một cỗ xe ngựa lớn tiến đến gần, đại hán đánh xe đầu đội mũ da, tay cầm roi dài. Khi xe đến gần bên nàng, đại hán nở nụ cười chào.


Nàng cũng mỉm cười đáp lễ. Cũng cùng là những kẻ thiên nhai luân lạc, gặp nhau hà tất phải biết nhau, cười chào một cái cũng chẳng mất gì. Đại hán đánh xe bỗng hỏi :


- Cô nương có lạnh không?


Trần Tịnh Tịnh đáp :


- Lạnh!


- Cô nương lên xe ngồi thì sẽ bớt lạnh ngay.


- Tôi biết!


- Vậy sao cô nương còn chưa lên xe?


Trần Tịnh Tịnh ngẫm nghĩ xong, từ từ leo xuống con lừa, cỗ xe dừng bên cạnh chờ nàng leo lên.


Đại hán đánh xe chờ nàng leo lên xe xong, liền giơ roi quất vào mông lừa. Con vật trúng roi bị đau nên phóng chạy mất như tên bắn. Đại hán cho xe tiếp tục đi, miệng vừa mỉm cười vừa hát mấy câu :


"Tùng Hoa Hao La, cô nương xinh đẹp sao.


Nàng đem gia tài đến gửi trao.


Ta ôm nàng trọn một vòng eo.


Chẳng phải vì tiền mà vì nàng đáng yêu!"


Tiếng ca vang vọng trên vùng băng tuyết như đem đến niềm vui cho cả vùng. Chiếc xe ngựa dần dần đi xa.


Hao La là tên của một thị trấn khác cũng gần Tùng Hoa giang, tuy không phải một thành thị lớn, nhưng kể ra không đến nỗi quá nhỏ ở vùng biên giới hoang sơ lạnh lẽo này.


Độ một giờ sau, cỗ xe ngựa đã đến Hao La, đi băng qua hai con đường lớn, quẹo vào một ngõ hẻm nhỏ, dừng lại trước cửa một căn nhà nhỏ. Đại hán đánh xe quay đầu lại mỉm cười nói :


- Đến nhà tôi rồi, cô nương có muốn vào chơi không?


Một lúc sau mới nghe tiếng Trần Tịnh Tịnh đáp :


- Đã đến rồi, thì vào ngồi một chút cũng chẳng sao.


Trần Tịnh Tịnh vừa xuống xe, cánh cửa nhà bằng gỗ đã cũ mục bỗng mở toang ra, một đứa nho?


trông bẩn thỉu, mặt ngớ ngẩn đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng há hốc miệng cười. Trần Tịnh Tịnh không biểu lộ gì trên mặt, nàng phủi bụi trên người, chậm rãi bước vào nhà.


Bên trong căn nhà là một gian phòng khách rất đơn giản, chính giữa có thờ tượng thần tài cầm đĩnh vàng, bên cạnh có cửa dắt ra phía sau. Trên cửa treo một tấm màn bằng vải bố màu xanh lam, tấm màn đã bị giặt nhiều lần đến độ bạc trắng, lại thêm một chữ "hỉ" to tướng màu đỏ được dán chồng lên màn.


Ai bước vào đây cũng có thể thấy ngay chủ nhân chắc chắn là một kẻ nghèo mạt, cả ngày mơ mộng phát tài.


Một kẻ nghèo mạt, cộng thêm một đứa nhỏ dơ bẩn, ở trong một căn nhà hai gian chật hẹp có cửa mục hự Trong nhà chỉ có bốn, năm băng ghế gỗ xiêu vẹo, chữ "hỉ" dán trên cửa nhìn kiểu nào cũng thấy không thuận mắt. Đến một chỗ như vậy, đúng lý Trần Tịnh Tịnh một khắc cũng không chịu nổi.


Nàng thích sạch sẽ, trong phòng trần thiết những vật thanh nhã tinh tuyển, thế như hiện tại nàng không tỏ vẻ gì gớm ghiếc cả. Không lẽ nàng không còn chỗ nào khác để đến sao?


Gã đánh xe vẫn nhìn Trần Tịnh Tịnh cười, trên mặt nàng vẫn không biểu lộ ý gì. Nàng nhìn quanh tứ phía, đẩy cánh cửa treo tấm màn vải bố bước vào phòng ngủ nhà người. Trong phòng ngủ dĩ nhiên có kê giường ngủ, giường rất lớn mà xem ra mới nữa, những chăn nệm trên giường cũng mới, có thêu bằng chỉ đỏ hình bốn loại hoa bốn mùa và một đôi uyên ương giỡn nước.


Phía sau giường chất chồng bốn, năm chiếc rương gỗ mới, lại có cả bàn trang điểm với gương soi.


Bốn bên tường được quét vôi trắng xóa, xem ra căn phòng này như được chuẩn bị cho tân lang và tân nương.


Trần Tịnh Tịnh nhíu mày, trong mắt lộ vẻ chán ghét, nhưng khi ánh mắt nàng chuyển đến chồng rương gỗ thì lập tức sáng lên. Sau đó, nàng làm một chuyện không thể ngờ. Nàng trèo lên giường, lấy trong mình ra một xâu chìa khóa, mở khóa chiếc rương trên cùng và giở nắp ra.


Bỗng nhiên ánh kim quang sáng chói hiện ra, thì ra trong chiếc rương gỗ chứa đầy những đĩnh vàng nặng ký. Ánh kim quang soi mặt nàng sáng rỡ, nàng nở một nụ cười, đưa ngón tay vuốt nhẹ từng đĩnh vàng được xếp ngăn nắp, giống như bàn tay người mẹ vuốt ve đứa con mới sinh của mình. Đoạt được mớ vàng này đích thực không phải là chuyện dễ, có thể nói so ra còn gian khổ hơn chuyện mẹ sinh con. Nhưng bây giờ tất cả mọi khổ cực đã qua, Trần Tịnh Tịnh thở ra một hơi thỏa mãn. Ngửng đầu lên, nàng nhìn thấy gã đánh xe ung dung bước vào mỉm cười nói :


- Tài diễn tuồng của ta nàng thấy như thế nào?


Trần Tịnh Tịnh cười :


- Hay, hay quá chừng! Quả không hổ danh thiên hạ đệ nhất thần đồng.


Gã đánh xe cười lớn, lấy chiếc mũ che sụp ngang mi xuống, để lộ ra một gương mặt hơi có nét trẻ con, hiển nhiên là Lý thần đồng. Bỏ chiếc áo hoa hòe giả điên ra, con người này xem ra chẳng điên chút nào, mà cũng không xấu trai chút nào.


Trần Tịnh Tịnh ngắm gã, trong mắt lộ nét cười dịu dàng :


- Hai ngày thật là làm khổ chàng!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Mua giầy

Mua giầy

Một người ở nước Trịnh, anh ta định mua cho mình một đôi giày để đi. Trước khi

24-06-2016
Lục bình ngừng trôi

Lục bình ngừng trôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tiếng

25-06-2016
Huế của tháng ba

Huế của tháng ba

Trong tôi tháng ba là tháng của mùa nhớ, dẫu kí ức của tôi đã từ lâu thuộc về mùa

26-06-2016
Đáng sợ nhất!

Đáng sợ nhất!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Ma quỷ, phải

27-06-2016
Thương nhớ tháng ba

Thương nhớ tháng ba

Đã là giữa xuân, tháng ba lặng lẽ về đem theo sắc màu hoa gạo rực đỏ góc phố quê

23-06-2016
Khát vọng về cha

Khát vọng về cha

Khi không còn có mẹ, giữa nỗi đau lớn và mất mát vô kể ấy, con hiểu mình là niềm

29-06-2016
Thiên sứ vô ưu

Thiên sứ vô ưu

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện: "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016