- Bọn này xài tiền dữ quá nên không bao giờ làm được "Đại lão gia" lấy ba ngày đã biến thành con cháu loài rùa. Họ không có tiền trả nợ rồi đem mình gán vào đó chờ người khác đến chuộc. Họ cứ sinh hoạt như vậy kéo dài đã mười mấy năm. Tại hạ muốn không phục cũng không được.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hoa Mãn Lâu cười nói :
- Bọn người này chẳng những có bản lãnh mà còn nhiều phước khí nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đúng thế thật. Nếu họ không có phước khí thì chỉ không đầy nửa năm đã phát điên mất.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Bây giờ công tử định đi đâu chuộc về?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên tại hạ phải đi kiếm Âu Dương trước.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Âu Dương nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đến Âu Dương mà huynh đài cũng không biết ư? Âu Dương đó là Âu Dương Tình.
* * * * *
Trong Di Tinh viện người ta đặt Âu Dương Tình lên đầu.
Theo lời đồn thì cái bản lãnh giỏi nhất của Âu Dương Tình là đối với ai cũng vậy.
Bất luận nhà sư hay người trọc đầu, chỉ cần có tiền là được thị coi làm nhân vật khả ái nhất thiên hạ.
Nguyên một bản lãnh này đã đủ rồi.
Huống chi người thị lại dễ coi. Nước da trắng nõn. Tóc đen và mượt. Miệng cười má lúm đồng tiền, cặp mắt thị càng làm cho người ta điên đảo thần hồn thì dù có phải để vào bao nhiêu bạc lên người thị cũng không oan.
Hiện giờ Âu Dương Tình đang dòm ngó Lục Tiểu Phụng, nở nụ cười rất mê ly. Thị ngắm nghía bộ râu của Lục Tiểu Phụng tựa hồ suốt đời chưa thấy chàng trai anh tuấn nào có bộ râu duyên dáng như vậy.
Nụ cười ngon ngọt hơn, Âu Dương Tình nói :
- Dường như tướng công chưa tới đây lần nào thì phải?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng là tại hạ chưa tới đây.
Âu Dương Tình hỏi :
- Tướng công đến đây để kiếm tiện thiếp ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Người mà tại hạ muốn kiếm thứ nhất tức là cô nương?
Âu Dương Tình cúi đầu xuống khẽ hỏi :
- Tướng công nói như vậy chẳng lẽ chúng ta quả có duyên nợ với nhau?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhất định là thế.
Âu Dương Tình đưa đẩy cặp sóng thu hỏi :
- Nhưng sao tướng công lại biết nơi đây có tiện thiếp?
- Sáng sớm hôm nay một vị thần tiên báo mộng nói là chúng ta đã có một đoạn nhân duyên từ tám trăm năm trước.
Âu Dương Tình kinh nghi cười hỏi :
- Thật thế ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không sai một ly. Vị thần tiên đó là một nhà sư coi bộ rất chất phác, chính lão nhân gia cũng đến đây kiếm cô nương.
Âu Dương Tình vẫn không thay đổi sắc mặt mỉm cười nói :
- Đêm qua quả có nhà sư đến đây. Tiện thiếp nằm ngủ trên giường, nhà sư ngồi coi suốt đêm. Tiện thiếp cứ tưởng nhà sư có tật gì, ai ngờ lại là một bậc thần tiên.
Thị ngồi lên đùi Lục Tiểu Phụng, khẽ vuốt đôi ria mép của chàng rồi cắn môi chàng cười nói :
- Nhưng cái đó tướng công chớ có học nhà sư kia.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không phải là thần tiên.
Âu Dương Tình ngoạm vào tai Lục Tiểu Phụng cười khành khạch nói :
- Thực ra làm thần tiên cũng chẳng thú gì, tiện thiếp chỉ mong tướng công làm bạn hữu mới cảm thấy khoan khoái hơn là tướng công làm thần tiên.
Hoa Mãn Lâu vẫn mỉm cười, lặng lẽ ngồi xa hơn một chút. Dường như gã không muốn màn kịch này diễn lâu nữa, liền lên tiếng :
- Bọn tại hạ muốn kiếm Tôn lão gia, nhất định cô nương biết y ở đâu?
Âu Dương Tình đáp :
- Tôn lão gia ư? Tiện thiếp nghe nói y vẫn ở trong viện Tiêu Tương ngay bên cạnh và đang chờ người đến chuộc. Tướng công bước ra là ngó thấy Tiêu tương viện ngay.
Thị muốn Hoa Mãn Lâu ra đi cho sớm.
Nhưng Lục Tiểu Phụng đã đẩy thị ra, đứng dậy.
Âu Dương Tình chau mày hỏi :
- Tướng công cũng muốn đi ư?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Tại hạ không muốn đi nhưng không đi không được.
Âu Dương Tình hỏi :
- Tướng công đi chuộc Tôn lão gia ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không phải tại hạ đi chuộc mà sang bầu bạn với y để chờ người đến chuộc.
Chàng nhăn nhó cười vỗ vào lưng nói tiếp :
- Tình thực bây giờ trong mình bọn tại hạ không còn đủ tiền mua một tấm bánh lớn.
Âu Dương Tình tuy vẫn cười, nhưng nụ cười đã biến đổi. Nụ cười giả này ai coi cũng biết là không nên ngồi lại nữa.
Lục Tiểu Phụng làm bộ không muốn ra, lại cười nói :
- Nhưng chúng ta đã có duyên với nhau thì tại hạ đi làm sao được? Tại hạ để một mình ông bạn...
Âu Dương Tình lập tức ngắt lời :
- Chúng ta đã có duyên với nhau thì sớm muộn gì cũng ở với nhau. Hiện giờ tướng công hãy đi kiếm y quách. Tiện thiếp... tiện thiếp đột nhiên cảm thấy khó chịu... đau bụng mất rồi.
Lục Tiểu Phụng chạy ra, đón ngọn gió Đông thổi vào mặt. Chàng hít một hơi chân khí mỉm cười nói :
- Huynh đài muốn thoát khỏi tay một nữ nhân thì biện pháp hay nhất là để cho thị tự nói ra mình đau bụng. Một chàng trai sành sõi ít ra cũng biết được vài biện pháp làm cho nữ nhân đau bụng.
Hoa Mãn Lâu hững hờ đáp :
- Tiểu đệ vẫn biết công tử rất nhiều biện pháp, nhưng mãi đến bữa nay tiểu đệ mới hiểu công tử hoàn toàn không phải là người quân tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao vậy?
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Công tử biết rõ y là hạng người nào, tại sao còn lật tẩy họ.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì tại hạ không thích con người giả dối.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Nhưng thị chẳng thể không giả dối vì thị còn muốn sống. Nếu thị đối với ai cũng chân tình thì sống ở đây thế nào được?
Gã mỉm cười nói tiếp :
- Công tử đầy đủ nghĩa khí, đầy đủ tình bằng hữu, có thể gọi là hiệp khách được, nhưng vẫn còn một tật xấu rất lớn.
Lục Tiểu Phụng :
- Tật xấu gì?
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Trên đời có nhiều người tuy rất khả ố, đáng khinh bỉ, nhưng hành động của bọn họ thường là chuyện bất đắc dĩ. Cái tật xấu của công tử là trước nay không thể tất cho người.
Lục Tiểu Phụng nhìn gã một lúc lâu rồi nhẹ buông tiếng thở dài nói :
- Lắm lúc thật tại hạ không muốn đi với huynh đài.
Hoa Mãn Lâu "Ủa" lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
Chương trước | Chương sau