- Ông truyền thụ cho cô ta Như Ý Lan Hoa Thủ ?
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão đầu mỉm cười nói:
- Cái thứ công phu ấy không khó lắm, có người tuy vĩnh viễn luyện không xong, nhưng nếu biết được khiếu quyết, thêm vào tí kiên nhẫn, tối đa là năm năm luyện thành.
Lục Tiểu Phụng la lên thất thanh:
- Chỉ cần năm năm là luyện thành ?
Lão đầu nói:
- Năm xưa Như Ý tiên tử người cùng Hóa Cốt Tiên Nhân tề danh, luyện môn công phu này, chỉ mất có ba năm. Tiểu nữ lười lẫm, cũng chỉ bất quá mất năm năm.
Như Ý tiên tử vốn là kỳ tài của một thời trong vũ lâm, bất cứ vũ công môn nào phái nào, chỉ cần bị bà ta thấy qua một hai lần là sử ngay ra được liền, nhưng con gái bà ta, luyện môn Như Ý Lan Hoa Thủ, mất cả ba chục năm, cuối cùng tâm sức kiệt quệ, thổ máu ra mà chết.
Ngưu Nhục Thang chỉ luyện có năm năm, coi như đã là một kỳ tích. Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi hỏi lão:
- Còn ông thì luyện môn công phu đó mất bao lâu ?
Lão đầu nói:
- Tôi nhanh hơn một chút!
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Nhanh hơn bao nhiêu ?
Lão đầu chần chừ một chút, phảng phất không muốn nói ra, khổ nổi Lục Tiểu Phụng còn chưa bỏ cuộc, nhất định phải hỏi cho ra mới được, lão chỉ còn nước cười cười:
- Tôi luyện chỉ mất có ba tháng.
Lục Tiểu Phụng đần mặt ra.
Lão đầu nói:
- Hóa Cốt Miên Chưởng khó hơn nhiều, tôi luyện mất cả năm mới có chỗ thành tựu, Chỉ Đao và Hỗn Nguyên Khí cũng không dễ gì, còn như những môn công phu chỉ dùng chiêu thức biến hóa, hoàn toàn đều là đồ chơi trẻ con thôi!
Lão nói hời hợt có mấy câu, Lục Tiểu Phụng nghe vào tai, há hốc mồm trừng mắt nhìn ... Một người thật tình mà đã luyện bao nhiêu đó vũ công, đấy quả là một kỳ tích trong các kỳ tích, không thể nào tưởng tượng được.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi lại hỏi:
- Ông nói những thứ vũ công đó, chính ông cũng đã luyện hết cả ?
Lão đầu nói:
- Cũng không thể nói là đã luyện thành, chỉ bất quá biết một hai thế thôi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Công phu của Hạ thượng thư và gã để ria mép, đều do ông dạy cả ?
Lão đầu nói:
- Bọn họ chỉ bất quá biết sơ sơ ngoài vỏ, chưa tới đâu cả.
Lục Tiểu Phụng thở ra, cười khổ nói:
- Công phu của bọn họ, tôi đã thấy rồi, bất cứ người nào đều cũng có thể là tay cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ, nếu ngay cả bọn họ còn chưa đi tới đâu, trong giang hồ những tay anh hùng thành danh không phải đều thành ra đồ phế thải sao ?
Lão đầu hững hờ nói:
- Những người đó vốn là đồ phế thải.
Câu nói đó nếu từ miệng người khác nói ra, Lục Tiểu Phụng nhất định sẽ cho y là một tên điên cuồng tự đại, nhưng từ miệng của lão đầu này nói ra, Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước câm miệng.
Lão đầu lại rót cho chàng một ly rượu nói:
- Tôi biết ông thành danh rất sớm, hiện tại đã danh mãn thiên hạ, có một câu tôi vẫn muốn hỏi ông !
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ông hỏi gì tôi xin trả lời.
Lão đầu nói:
- Ông xem, nếu một người muốn nổi danh, có khó lắm không ?
Lục Tiểu Phụng không suy nghĩ gì, lập tức nói ngay:
- Không khó!
Lão đầu nói:
- Một người như tôi và ông, nếu muốn vĩnh viễn sẽ là kẻ vô danh thì sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Khó lắm!
Thanh danh có lúc cũng như bệnh tật vậy, bệnh tật mà lại, chẳng ai nhốt nó lại được. Lão đầu cười nói:
- Ông là người thông minh, vì vậy ông mới nói thế, muốn nổi danh quả thật không khó, tôi mà có ý đó, năm chục năm trước đã có thể lừng danh thiên hạ rồi.
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước đứng nghe, chàng biết đó là lời nói thật.
Lão đầu nhìn chàng đăm đăm:
- Hiện giờ chắc ông cũng đã hiểu rõ tại sao tôi nói cho ông nghe những chuyện này!
Lục Tiểu Phụng hít vào một hơi dài:
- Ông muốn tôi gia nhập vào nghề của ông ?
Lão đầu trả lời rất mau mắn:
- Đúng vậy.
Lục Tiểu Phụng cười khổ:
- Nhưng bất hạnh quá, tôi đã là một người rất nổi danh.
Lão dầu nói:
- Danh tiếng của ông, chính là chỗ che đậy tốt nhất, như ông đã nói, người ta chỉ thấy ông là Lục Tiểu Phụng, không thấy ông giết người.
Lão không để cho Lục Tiểu Phụng mở miệng, lại nói tiếp:
- Những người tôi muốn giết, đều có những lý do rất đáng chết, nhất định không để cho ông cảm thấy phải xấu hổ, tài năng và trí tuệ của ông, đều vượt xa Nhạc Dương, tôi đang cần những người như các ông, nhưng tôi không muốn ép buộc ông!
Lục Tiểu Phụng thở phào ra một hơi:
- Có phải tôi còn có chỗ để chọn lựa ?
Lão đầu nói:
- Dĩ nhiên ông có quyền chọn lựa, không những vậy còn có thể suy nghĩ thong thả, suy nghĩ xong rồi nói cho tôi biết.
Lão mỉm cười nói tiếp:
- Hiện tại ông đã là người rất có tiền, ở nơi đây chắc chắn sẽ rất thoải mái, tôi có thể bảo đảm, từ đây trở về sau, sẽ không có ai lại quấy rầy ông.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tùy tôi muốn suy nghĩ bao lâu cũng được ?
Lão đầu nói:
- Dĩ nhiên là tùy ông, tôi không hạn chế ông lúc nào cả, cũng không cấm đoán ông làm gì, ông muốn làm gì, muốn đi đâu cứ tùy tiện.
Lão đứng dậy, bỗng cười nói:
- Chỉ bất quá ông cần phải đề phòng một chuyện.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Chuyện gì ?
Lão đầu nói:
- Đề phòng Mật Phong.
Chương trước | Chương sau