- Tại sao thế ?
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Giang Trọng Uy đáp :
- Vì tại hạ chưa từng thấy võ công người nào đáng sợ như hắn.
Các vị có kiếm được hắn, nhất định cũng không địch nỗi .
Người hắn run lên dường như nhớ tới con người đáng sợ kia, nhất là mũi kim càng khủng khiếp hơn. Mũi kim còn dính máu tươi đỏ hồng ...
Lục Tiểu Phụng muốn hỏi nữa, nhưng Giang Khinh Hà đột nhiên lạnh lùng lên tiếng :
- Công tử hỏi nhiều quá rồi mà thương thế gia huynh chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tiểu ni không muốn nhắc tới vụ đó nữa .
Lục Tiểu Phụng gượng cười đáp :
- Nhất định các hạ mau hết bệnh vì tại hạ biết các hạ vốn là người tự cường .
Giang Trọng Uy khoái chí cười nói :
- Công tử đã tới đây thì hãy lưu lại mấy bữa, không chừng tại hạ sẽ nhớ thêm được điều gì để cho công tử hay .
Giang Khinh Hà chau mày hỏi :
- Y ở lại làm sao được ? Trước nay nơi đây không có đàn ông .
Giang Trọng Uy cười hỏi :
- Chẳng lẽ ta không phải nam nhân ?
Giang Khinh Hà ngập ngừng :
- Nhưng đại ca ...
Giang Trọng Uy sa sầm nét mặt nói :
- Nếu ta lưu y ở đây, y có thể ...
Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
- Nhưng tại hạ ...
Giang Trọng Uy không chờ chàng nói hết đã cướp lời :
- Bất luận trường hợp nào, công tử cũng nên lưu lại. Hoa Mãn Lâu và Kim Cửu Linh nói là không chừng họ còn tới nữa. Hai vị đó đang muốn kiếm công tử .
Giang Khinh Hà gạt đi :
- Nhưng đại ca uống thuốc rồi nên đi ngủ .
Giang Trọng Uy đáp :
- Ta đi ngủ mặc ta, nhị muội hãy lấy gì cho y điểm tâm để tỏ tình chủ nhân. Chẳng lẽ chủ để khách đói bụng ?
Giang Khinh Hà dựng mặt lên xoay mình đi lạnh lùng nói :
- Mời Lục thí chủ đi theo tiểu ni .
Thủy chung cô không nhìn thẳng vào mặt Lục Tiểu Phụng, đúng cô là một nữ nhân lạnh như băng , có lẽ còn lạnh hơn băng nữa .
Trong am tường không có đèn. Aùnh tịch dương lúc chiều tàn chiếu vào sau am tường. Trên hành lang ngoài am tường còn ánh sáng lọt vào khiến cho mấy cây cột cũ kỹ biến thành lấp loáng .
Ngọn gió chiều thu tháng bảy đưa mùi thơm ở lá cây từ rặng núi xa xăm lại khiến lòng người khoan khoái .
Giang Khinh Hà đi rất chậm, Lục Tiểu Phụng theo sau cô .
Giang Khinh Hà chẳng nói gì, Lục Tiểu Phụng cũng không mở
miệng. Dường như chàng đã phát giác ra cô chủ không hoan nghênh khách trọ .
Khách đã không được chủ hoan nghênh thì phải ngậm miệng mới là biết điều .
Trong đình viện tĩnh mịch, mắt không thấy bóng người, tai không nghe tiếng người. Nơi đây vốn là nơi quạnh quẻ. Con người tĩnh mịch đã quen cảnh quạnh hiu .
Giang Khinh Hà khẽ đẩy cánh cửa, dựng mặt lên nói :
- Mời thí chủ vào đi ! Lục Tiểu Phụng cũng sa sầm nét mặt đáp :
- Đa tạ .
Trong nhà không đắp đèn, bóng tịch dương cũng không chiếu vào được .
Lục Tiểu Phụng chầm chậm bước vào lại dường như không dám tiến về phía trước, tưởng chừng nữ đạo nhân lạnh như băng này đem chàng giam vào phòng lạnh lẽo.
Giang Khinh Hà xẳng giọng hỏi :
- Trong nhà này không có quỉ, công tử còn sợ gì ?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Trong nhà tuy không có quỉ, nhưng trong lòng dường như có qui?
.
Giang Khinh Hà hỏi :
- Trong lòng ai có qui? ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cô nương ! Giang Khinh Hà mím môi nói :
- Trong lòng công tử mới có qui? .
Mới trong khoảnh khắc cô gái lạnh như băng này đột nhiên biến đổi hoàn toàn thành người khác .
Cô dùng sức mạnh đẩy Lục Tiểu Phụng tiến vào cho đến bên cái ghế rồi cô ấn vai chàng, thò miệng vào tai chàng cắn một miếng .
Lục Tiểu Phụng không nhịn được cười nói :
- Thế này thì thật chẳng khác gì con cọp cái. Vừa rồi cô nương lại giống hệt...
Giang Khinh Hà trợn mắt lên hỏi :
- Vừa rồi bản nhân giống cái gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Giống như con cọp chết ...
Giang Khinh Hà không chờ chàng nói hết lại cắn tai chàng lần nữa .
Lục Tiểu Phụng đau quá suýt bật tiếng la hoảng. Chàng nhăn nhó cười nói :
- Xem chừng các vị cùng học một thầy chỉ thích cắn tai .
Giang Khinh Hà trợn mắt lên hỏi :
- Sao lại các vị ? Còn người nào nữa ?
Lục Tiểu Phụng vội ngậm miệng. Chàng chợt nhận ra mình đã lỡ lời .
Giang Khinh Hà không chịu buông tha cười lạt nói :
- Chẳng lẽ công tử thường bị người ta cắn tai ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Người ta đâu phải là chó mà thường cắn tai tại hạ ?
Giang Khinh Hà trợn mắt lớn hơn hỏi :
- Người ta không phải là chó, dễ thường chỉ một mình bản nhân là chó chăng?
Lục Tiểu Phụng không dám nói nữa .
Giang Khinh Hà hằn học trợn mắt lên hỏi :
- Công tử phải nói thật cho bản nhân hay đã bị bao nhiêu người cắn tai ?
Lục Tiểu Phụng ngập ngừng đáp :
- Chỉ có ... Chỉ có một mình cô .
Giang Khinh Hà hỏi :
- Không có người khác thật chứ ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Người khác còn ai lớn mật mà dám cắn tai tại hạ ?
Giang Khinh Hà hỏi :
- Tiết Băng thì sao ? Y cũng không lớn mật ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Y không dám đụng đến tại hạ. Tại hạ không cắn y là lịch sự
lắm rồi .
Giang Khinh Hà bĩu môi :
- Bây giờ công tử bạo phổi, nhưng lúc thấy mặt y e rằng lại sợ co vòi, trung tiện cũng không dám phát ra .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao tại hạ không dám phóng trung tiện ? Chẳng lẽ còn sợ thúi làm chết người ?
Chương trước | Chương sau