Tư Không Trích Tinh lại nói :
- Công tử cõng tại hạ mà phải coi chừng, đừng có đánh rớt tại hạ xuống .
Lục Tiểu Phụng cũng dương mắt lên nhìn gã đáp :
- Ta phải cẩn thận chứ. Vì ta sợ không liệng chết ngươi được .
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bỗng chàng nhắc bổng Tư Không Trích Tinh lên liệng mạnh xuống đất .
Tư Không Trích Tinh người chưa chấm đất, hãy còn lơ lửng trên không đột nhiên lộn nhào bảy tám vòng rồi mới từ từ hạ xuống. Gã nhìn Lục Tiểu Phụng cười ngặt nghẽo, cười đến vẹo xương sống .
Lục Tiểu Phụng hằn học nói :
- Đáng lẽ ta nên để ngươi chết ở chỗ đó thì hơn ?
Tư Không Trích Tinh vẫn cười rộ đáp :
- Hảo nhân mới không sống lâu. Hạng người như tại hạ thì chết yểu làm sao được ?
Gã thừa nhận mình chẳng phải là hảo nhân .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thế ra không phải ngươi trúng độc ư ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Dĩ nhiên không phải. Tại hạ là con cáo già tu luyện hàng ngàn năm thì còn ai đánh thuốc độc cho chết được ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chất độc trong chung cũng do ngươi bỏ vào hay sao ?
Tư Không Trích Tinh cười đáp :
- Đó không phải là chất độc mà chỉ có mùi hương tựa hồ chất độc, dù ăn vào mấy chục cân cũng chẳng chết người .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thế ra ngươi giả vờ trúng độc vì mục đích muốn ta đưa ngươi đến đây chăng?
Tư Không Trích Tinh cười đáp :
- Nếu tại hạ không dùng biện pháp này thì làm sao đưa cái đó ra được ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi làm sao để đưa ra ? Dọc đường ngươi giả vờ giống người chết thật không có một cử động nào, thì hạ thủ bằng cách gì ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Cố nhiên tại hạ phải có biện pháp. Công tử đừng quên tại hạ chẳng những là vua ăn cắp mà còn là lão hồ ly .
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cười lạt nói :
- Nếu ngươi không được con tiểu hồ ly giúp cho thì e rằng chẳng thể giải quyết vụ này dễ dàng được .
Tư Không Trích Tinh dường như có vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Tiểu hồ ly ư ? Ngoài công tử, chẳng lẽ còn con tiểu hồ ly nào khác ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không phải tiểu hồ ly thật, thị chỉ là con hồ ly cái .
Tư Không Trích Tinh cả cười nói :
- Tại hạ biết là chẳng sớm thì muộn cũng bị công tử phát giác vì công tử chẳng phải là người ngu dốt .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi dàn xếp với Tiết Băng lúc nào ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Tại hạ nói với y nhân lúc công tử đi tiểu .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao thị lại chịu lời y ?
Tư Không Trích Tinh ra chiều đắc ý đáp :
- Có lẽ tại hạ đã lọt vào mắt xanh của nàng .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thị coi con cáo già mà vừa dạ ư ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Cái đó khó nói lắm. Thường thường nữ nhân ưa thích hạng cáo già .
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Xem chừng thị bị hồ ly làm cho mê muội mới làm việc này cho ngươi .
Chàng lại hỏi :
- Thị đã đi phúc trình cho ngươi, sao cái bàn tay đứt còn xuất hiện ?
Tư Không Trích Tinh lại một phen sửng sốt. Gã hỏi lại :
- Bàn tay đứt nào ? Bàn tay nào vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tôn Trung bị chặt đứt một bàn tay .
Tư Không Trích Tinh lại hỏi :
- Bàn tay đó để ở đâu ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đặt trên đĩa đựng thịt bò .
Tư Không Trích Tinh lắc đầu chau mày nói :
- Vụ này tại hạ chẳng biết chi hết .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi không biết thật ư ?
Tư Không Trích Tinh thở dài đáp :
- Tại hạ có lừa dối công tử bao giờ đâu ?
Lục Tiểu Phụng hằn học nói :
- Lúc nào ngươi cũng lừa gạt ta .
Tư Không Trích Tinh chớp mắt mấy cái, hỏi :
- Con người thông minh như công tử thì tại hạ lừa gạt làm sao nổi ?
Lục Tiểu Phụng không nhịn được lại thở dài nhăn nhó cười nói :
- Lẽ ra ngươi không lừa gạt nổi ta. Đáng tiếc là lòng dạ ta tử tế với ngươi quá! Bỗng nghe phía trong cửa sơn môn có người hỏi :
- Vị hảo tâm nào ở bên ngoài ? Phải chăng là Lục Tiểu Phụng ?
Cánh cửa chỉ khép hờ. Phía trong cửa là một cái sân nhỏ. Một người bắc ghế ngồi trong sân dười gốc cây bạch dương .
Bóng tịch dương chiếu xuống cây bạch dương, đồng thời chiếu vào con người sắc mặt lợt lạt, mũi rất thẳng, lưỡng quyền cao, bộ dạng rất uy nghiêm. Đáng tiếc cặp mắt của nhân vật này không còn thần quang lấp loáng mà đã biến thành hai cái lỗ đen sì sâu hoắm .
Lục Tiểu Phụng bật tiếng la hoảng :
- Giang Trọng Uy ! Chàng tiến lại hỏi :
- Sao các hạ lại ở đây ?
Giang Trọng Uy vừa cười vừa hỏi lại :
- Ta chẳng ở đây thì ở đâu ?
Hắn lộ vẻ thê lương bi thống, nói tiếp :
- Hiện giờ ta đã thành kẻ đui mù. Dĩ nhiên trong vương phủ
không dùng kẻ đui mù làm tổng quản. Dù họ chẳng đuổi ta đi ta cũng không ở lại .
Lục Tiểu Phụng nhìn hắn trong lòng cảm thấy khó chịu .
Giang Trọng Uy vốn là người có tài năng, rất hy vọng bước tiền đồ viễn đại nhưng nay đã trở nên người đui mắt ...
Lục Tiểu Phụng bỗng quay đầu lại trừng mắt nhìn Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Ngươi có nhận ra vị này không ?
Tư Không Trích Tinh gật đầu .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi có biết tại sao y biến thành người mù không ?
Tư Không Trích Tinh buông tiếng thở dài. Hiển nhiên trong lòng gã cũng khó chịu .
Chương trước | Chương sau