Giậu bằng trúc, cửa phên, hoa mai nở rộ cả nửa sân, từ giậu trúc, giàn mai nhìn qua, có thể thấy hai ba gian nhà gỗ.
Trong trí tưởng tượng của Lục Tiểu Phụng thì một vị vương phi, dù có bị đày, chỗ ở cũng phải khí phái hơn nhiều so với nơi đây.
Cái vị vương phi này hiển nhiên không phải là một người ham mê bề ngoài, cũng không phải là một người trọng thể diện như Sa đại lão bản, nàng chỉ cần sống một đời an tĩnh, thư thái là đã thỏa chí lắm rồi.
Do đó, Lục Tiểu Phụng chưa gặp mặt nàng mà đã có rất nhiều hảo cảm.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Một vị vương phi bị đày, một tấm thân băng cơ ngọc cốt như hoa mai, một khoảng đời quá khứ không ai hiểu dùm, một cơn mộng cũ không bao giờ quên, biết bao là thần bí, biết bao là lãng mạn.
Lục Tiểu Phụng không say mà hình như đã quá say, Kim Thất Lượng nãy giờ vẫn lưu ý đến những biểu hiện trên gương mặt của chàng, bỗng nhiên thở ra:
- Bây giờ ta mới phát giác ra, ta không nên đem nhà ngươi lại đây.
- Tại sao?
Kim Thất Lượng nói:
- Ta sợ ngươi thấy nàng ta rồi sẽ đâm ra thất thố, trước mặt hạng người như nàng, nếu ngươi nói lỡ một lời, ngươi hại người ta đấy.
Lục Tiểu Phụng vỗ vỗ vào vai y:
- Người cứ yên tâm, ai mà ta chẳng đã gặp qua.
Kim Thất Lượng còn chưa yên tâm, y vẫn còn đang than thở.
- Ta cũng biết ngươi đã gặp qua bao nhiêu người, hạng người nào ngươi cũng có gặp, chỉ tiếc là cái người ngươi sẽ gặp đây thật tình không phải là một con người.
- Không phải là con người? Là thứ gì?
- Là Cửu Thiên tiên tử lạc xuống trần.
Dưới mái hiên có treo một cái chuông nhỏ, chuông ngân lên một hồi thật lâu, mới có người ra chào.
Người ra chào không phải là đồng tử, mà là một lão bà, đầu tóc bạc phơ, cả người như muốn xiêu vẹo, răng trong miệng chỉ còn thừa đâu dăm ba cái.
Kim Thất Lượng vẫn ra vẻ cung kính hỏi thăm rất khách khí:
- Bà bà, tôi họ Kim, tôi có lại một lần chắc là bà còn nhớ, lần trước bà có mở cửa dùm cho tôi.
Bà lão tít mắt nhìn y, cũng không biết có nhớ hay không nhớ đã gặp y bao giờ, cũng không biết có nghe rõ y nói gì không, thậm chí ngay cả chuyện có thấy người trước mắt hay không cũng không nhất định.
Kim Thất Lượng vẫn làm ra vẻ rất thân thiết, choàng qua vai Lục Tiểu Phụng, nói với bà ta:
- Đây là bạn của tôi, y tên là Lục Tiểu Phụng, tôi đem y lại đây gặp cung chủ.
Phiền bà bà đi bẩm dùm cung chủ, nhất định là cho y ăn một bữa cho đãû, uống vài ly rượu thật ngon.
Lão bà còn ra chiều mê hoảng nhìn y không biết chuyện gì, Kim Thất Lượng thì làm như đã xong chuyện rồi.
Y nói với Lục Tiểu Phụng:
- Lục Tiểu Phụng, ngươi bảo trọng, vạn sự như ý, chúng ta chia tay nơi đây.
Lục Tiểu Phụng làm như bị người vừa lấy cây chùy gai đánh vào mông đít, người muốn nhảy cẩng lên, chàng hỏi Kim Thất Lượng:
- Có phải ngươi muốn nói, bây giờ ngươi sẽ rời khỏi nơi đây?
- Đúng vậy.
- Bây giờ sao ngươi đi được?
Kim Thất Lượng nói rất tỉnh:
- Bây giờ tại sao ta không đi được? Ngươi muốn gặp Cung Tố Tố, bây giờ ta đã đem ngươi lại rồi, chẳng những vậy còn kêu nàng ta mời ngươi ăn cơm, uống rượu.
Y lại nói:
- Những gì ta hứa, ta đã làm hết rồi, bây giờ không đi, còn chờ lúc nào nữa?
Y nói đi quả thật là đi liền, đi còn nhanh hơn gió.
Lão bà còn đang nhăn mặt tít mắt đứng chận trước cửa, không có tý dáng điệu gì sẽ nhường cho Lục Tiểu Phụng đi qua.
Nếu người đứng trước cửa là một đại hán oai vũ người cao tám thước, hung mãnh dị thường, Lục Tiểu Phụng may ra còn có tám trăm cách đối phó, nhưng đối với bà lão đã rụng gần hết răng, Lục Tiểu Phụng chẳng có lấy một cách nào.
Lão bà xem ra đã hạ quyết tâm, không để Lục Tiểu Phụng bước vào, Kim Thất Lượng nói gì lúc nãy, hình như bà ta cũng có nghe, nhưng đều bị coi là đánh rắm.
Lục Tiểu Phụng hiểu rõ điểm đó.
Trong tình huống như thế này, những kẻ biết điều đều mau mau bỏ đi cho xong, Lục Tiểu Phụng không phải là người không biết điều, chẳng qua, trời sinh chàng cái tính không đến tận nơi không bỏ đi ý định.
Chẳng những vậy, chàng còn cho đó là cách hiệu quả nhất đối phó với đàn bà, đàn bà chỉ cần gặp chàng một lần, là giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm vậy, ngơ ngơ ngẫn ngẫn, ngay cả đông tây nam bắc cũng phân biệt không ra, đàn bà từ tám tuổi tới tám chục tuổi cũng vậy.
Bây giờ chàng phấn khởi tinh thần, chuẩn bị lại đối phó với lão bà, trong lòng chàng cũng có đã có ý định.
Muốn đối phó với bà già, cách tốt nhất là coi bà ta như một cô bé, cũng như là, đứng trước một cô bé, không nên nói rằng cô ta còn bé. Đương nhiên chàng cũng đã chuẩn bị một câu cho bà lão, bỗng nhiên, chàng phát giác ra, có người đang đứng ở đầu ngõ nhìn chàng trừng trừng ra chiều tức tối.
Đó là một người đàn bà, tuổi tác đại khái chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy, lấy tiêu chuẩn bình thường, nàng cũng không còn nhỏ tuổi, đã xa cái tuổi thanh xuân ngọc nữ lắm.
Có điều Lục Tiểu Phụng tin chắc là người đàn bà ấy dù có mười lăm mười sáu tuổi, cũng không ai sẽ nghĩ rằng nàng ta là mười lăm mười sáu, bởi vì nàng ta sinh ra đã có cái vẻ già dặn như vậy rồi. Gương mặt thường thường đã hằm hằm, làm như người thế gian này ai ai cũng thiếu nợ nàng ta một món tiền nào đó chưa trả.
Lục Tiểu Phụng bình sinh sợ nhất là thứ đàn bà đó, chàng chỉ cần thấy mặt họ một lần là đầu đã nặng chịch như búa bổ.
Người đàn bà này vẫn còn đang nhìn chàng lom lom, từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, cặp mắt vừa đen vừa sáng lạnh lẽo như lấy từ trong băng đá ra.
Nàng ta đang hỏi Lục Tiểu Phụng, cái giọng thành thị, nghe ra rất dễ nghe:
- Ấy, gã kia, ngươi lại đây làm gì thế?
Lục Tiểu Phụng đã bị nàng ta nhìn muốn nổ cả người ra, nhưng không thể không trả lời:
- Tôi lại đây để gặp cung chủ, tôi có người bạn nhắn cung chủ nhất định sẽ gặp tôi.
- Bạn của ngươi là thứ gì? Còn ngươi là thứ gì? Dựa vào đâu mà xông lại đây ngang nhiên vậy?
Lục Tiểu Phụng thở ra:
- Tôi chẳng phải thứ gì, tôi là người, câu ấy tôi đã nói không biết bao nhiêu lần, tại sao không ai nhìn ra được điểm đó?
- May mà ta nhìn ra.
- Nhìn ra điều gì?
- Nhìn ra ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì, do đó, ngươi tốt hơn nên đi đâu xa xa chút xíu, khỏi mất công ta tức giận.
Lục Tiểu Phụng cười thoải mái nói:
- Tôi đang tính đi đấy, nếu cô là cung chủ, tôi đã bỏ đi từ lâu. May mà tôi cũng nhìn ra được.
- Nhìn ra được gì?
Lục Tiểu Phụng đáp:
- Xem ra cô không phải là cung chủ, toàn thân cô trên dưới không giống cung chủ một điểm tý xíu nào.
Gương mặt bằng phẳng không đặc biệt gì lắm của người đàn bà ấy bỗng nhiên đỏ cả lên vì tức giận, ánh mắt nàng ta như muốn nổ đom đóm ra, như hai trái cầu đã nhen nhúm lửa lên.
Lục Tiểu Phụng còn đang muốn chọc nàng ta thêm.
- Thật ra, tôi cũng không trách gì cô, nãy giờ cô la lối om xòm với tôi, tôi cũng tha thứ cho cô.
Giọng nói của Lục Tiểu Phụng quả thật đầy vẻ đồng tình và rộng lượng:
- Bởi vì tôi biết một người tuổi tác đến chừng đó khó mà lấy được chồng, tính tình không khỏi nóng nảy tý đỉnh.
Nếu phản ứng của Lục Tiểu Phụng hơi chậm đi một tý, câu nói ấy chính là câu cuối cùng trong đời chàng.
Một cây đoản đao dài một thước ba tấc, xém chút nữa đã xuyên qua trái tim của chàng.
Con đao đâm lại quá nhanh, thậm chí nhanh còn hơn trí tưởng tượng của Lục Tiểu Phụng.
Cái người đàn bà bị Lục Tiểu Phụng chọc tức bán sống bán chết đó, vốn đang đứng đầu ngõ cách chừng hơn trượng, bỗng nhiên đã đứng trước mặt chàng, trong tay còn có thêm một cây đao, lưỡi đao thình lình đã tới sát giữa ngực Lục Tiểu Phụng.
Nàng ta sử đao thủ pháp không những nhanh, mà còn quái dị, chỗ đâm cũng rất đặc biệt ngụy bí.
Cái chiêu đó thật tình rất ít ai tránh nổi, do đó Lục Tiểu Phụng cũng không tránh né.
Chàng chỉ thò hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp lại. Hai ngón tay của Lục Tiểu
Phụng, rốt cuộc là hai ngón tay bằng gì? Có phải hai ngón tay ấy đã được thần linh phù trợ, quỷ thần làm bùa chú?
Ngón tay ấy phải chăng có một thứ ma lực gì đó xâm vào?
Không ai biết được.
Có điều người trong giang hồ, ai ai cũng biết, hai ngón tay ấy có giá trị không thể tưởng tượng, nghe nói đã từng có người đòi mua nó với giá năm mươi vạn lượng.
Bởi vì, chàng chỉ thò hai ngón tay đó ra nhẹ nhàng kẹp một cái, trên đời này
không có thứ gì không bị kẹp dính, dù là lưỡi đao bén nhọn nhanh như chớp cũng đều bị chàng kẹp dính.
Nghe nói, hai ngón tay ấy đã hoàn toàn tương thông với tâm ý của chàng, đã từng kẹp gãy không biết bao nhiêu lợi khí trong tay của những võ lâm tuyệt đỉnh cao thủ, đã cứu chàng không biết bao nhiêu lần.
Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Lần này lưỡi đao cũng bị kẹp cứng ngắc, người đàn bà cầm đao thấy rõ ràng lưỡi đao trong tay của mình đã sắp đâm vào tim của Lục Tiểu Phụng, nàng ta đối với đao
pháp và tốc độ xuất đao của mình cũng rất tự tin, con đao ấy lẽ ra không cách nào trật được.
Có điều, con đao ấy cứ đứng yên ở đó, hình như đã đụng phải một cục đá cứng ngắc, bỗng nhiên bị kẹt cứng.
Sau đó gương mặt nàng ta trắng bệch ra.
Nàng ta vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra được rằng, con đao ấy sẽ bị người ta dùng ngón tay kẹp cứng, mà còn kẹp cứng trong một tích tắc.
Chuyện như vậy vốn không thể nào có thể xảy ra.
Nàng ta dùng sức rút đao ra, rút không ra, nàng ta lại dùng sức đâm vào, đâm cũng không vào.
Chương trước | Chương sau