XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 44 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 7 - Cửu Thiên Tiên Nữ Hạ Phàm Trần

↓↓

Con đao ấy hình như đang mọc rễ giữa hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nàng ta dùng sức đá bên trái, đá không nhúc nhích vai, mắt không chớp, đá không một triệu chứng báo trước, hiển nhiên sử dụng cú đá rất khó luyện tập là Vô Ảnh Cước.


Vì vậy chân của nàng lập tức nằm trong bàn tay của Lục Tiểu Phụng.


Nàng ta đang mang đôi hài không có đế, bó sát vào chân, vì vậy, nếu có người nào nắm chặt lấy bàn chân, cảm giác ấy sẽ cũng như đang mang chân trần.


Vì vậy gương mặt của nàng ta lại đỏ hẫng lên, ngay cả hơi thở cũng cấp xúc cả lên.


Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên cảm thấy cái nét khó nhìn, khó ưa của nàng ta lúc nãy biến đi đâu mất, thậm chí nàng ta đã bắt đầu có vẻ kiều mỵ hẳn ra, quyến rũ hẳn ra.


Giọng của nàng ta vẫn còn rất hung:


- Ngươi tính làm gì?


- Chẳng làm gì cả.


- Tại sao ngươi chụp bàn chân của ta?


- Bởi vì cô muốn đá ta.


- Ngươi thả ra.


- Tôi không thể thả được.


- Tại sao?


- Bởi vì tôi không muốn bị cô đá chết.


Bên cạnh đó, lão bà rụng hết răng đang cười tít mắt nhìn bọn họ, như đang xem diễn hý, Lục Tiểu Phụng cứ ngỡ bà ta là người câm, không ngờ đến lúc đó, bỗng nhiên nghe bà ta cười tít mắt hỏi:


- Ngươi không dám thả chân nàng ta ra, không lẽ ngươi tưởng cầm chân người ta, cầm cả đời đấy sao?


Gương mặt đã đỏ lại càng đỏ thêm, tim càng đập mạnh thêm, xem ra không đến nổi khó nhìn lắm.


Chính ngay lúc đó, trong căn nhà nhỏ tận trong cùng, có người nói:


- Cung Bình, ngươi không được hỗn với Lục công tử, sao còn không mau mời y vào nhà thôi.


Giọng nói của người đó không những ưu nhã, mà còn rất ôn nhu ngọt ngào, người nói là hạng người nào, có thể nghĩ mà biết.


Gương mặt của Lục Tiểu Phụng cũng có vẻ đỏ lên.


Chụp chân một đại cô nương đứng ngay giữa đường, bất kể là trong tình huống nào, cũng không phải là hành vi của một bậc quân tử.


Cái lão bà bà rụng hết răng kia giờ phút này lại cứ cười tít mắt nói với chàng:


- Tiểu tử kia, ta mà là ngươi thì ta nhất định không buông ra, ta bảo chứng với ngươi, nếu bàn tay ngươi buông ra, bụng ngươi sẽ ăn một đá ngay lập tức.


Bàn tay của Lục Tiểu Phụng cũng phải buông ra.


Đối với chàng, nếu cái bụng bị người ta đá cho một cái, cũng không quan hệ gì lắm, dù đá bảy tám cái cũng không đến nổi chết, bị một người đàn bà vừa cao quý vừa xinh đẹp vừa biết uống rượu khinh khi, đấy mới là chết người.


Lão bà bà nhìn chàng, cười càng nhăn tít cả mặt lên:


- Lục Tiểu Phụng, quả nhiên ngươi không phải là thứ gì, bây giờ ngay cả lão bà muốn mù cả mắt như ta đây còn nhìn ra.


Cung Bình không những không đá vào bụng Lục Tiểu Phụng, mà hình như còn không dám nhìn cả chàng, chỉ cắm cúi đi phía trước dẫn đường.


Lục Tiểu Phụng bèn đi theo phía sau.


Trên đời này có hai loại đàn bà, một loại đàn bà đi đứng như một cổ quan tài di chuyển, còn loại đàn bà kia lúc đi đứng, eo lưng lắc qua lắc lại như một đóa hoa đùa qua đùa lại trong gió.


Cung Bình thuộc loại thứ hai, có điều nàng ta lại cố ý khống chế mình, buộc mình đi theo cái kiểu thứ nhất, nhất định không cho bộ phận từ eo xuống dưới của mình lắc lư một tý gì, nhất định không để cho người đi theo mình thấy gì.


Chỉ khả tiếc, dáng điệu của mỗi người dù mình có muốn che dấu cách mấy, cũng không cách nào che dấu nổi, không ai có thể biến một cổ quan tài thành một đóa hoa, cũng không ai biến được một đóa hoa thành một cổ quan tài.


Điều đó làm cho Lục Tiểu Phụng đi sau lưng lại càng khoan khoái, từ lúc đến cái xứ chim không sinh trứng này, tâm tình của chàng chưa bao giờ thích thú bằng lúc này.


Có điều đợi đến lúc chàng gặp mặt Cung Tố Tố, cảm giác của chàng so với chuyện bị người ta đá vào bụng một cái, còn muốn khó chịu hơn nhiều.


Trong phòng không có hoa, cũng không có đốt hương trầm, nhưng đượm đầy mùi hoa lá cây cỏ đang nở rộ, một người đàn bà mặc chiếc trường bào màu tím, lưng quay lại với cửa, đang đứng trước một bức Thu Đinh Hành Lạp Đồ.


Trên bức họa vẽ một vị vương giả, cưỡi trên lưng một con bạch mã cao lớn thần tuấn, cung trong tay, tiễn đeo trong bọc tên sau lưng, con chim ưng trên vai, tùy tòng phía sau đang la ó trợ oai, chó săn đang nhảy cẩng sủa vang bên cạnh.


Trời trong vắt muôn dặm, hào khí của vị vương giả hiện rõ trên nét bút.


Người đứng xem bức họa thân hình rất đơn bạc, Lục Tiểu Phụng đang than thở.


Đương nhiên chàng đã đoán ra, vị vương giả trong bức họa ấy là ai, đương nhiên chàng biết người đang xem bức họa chính là người chàng đang muốn gặp, Cung Tố Tố.


Hai người này, một người trong tranh, một người trong mộng, mộng cũ như mây khói, triền miên như hôm qua, tình và cừu lẫn lộn nhau, ái và hận quyện với nhau, người trong tranh có quên, người xem tranh làm sao bây giờ?


Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên có cảm giác mình không nên lại đây quấy nhiễu nàng trong lúc này, nhưng lại vẫn phải nhịn không nổi muốn nhìn nàng một lần.


Cái thứ cảm giác ấy làm cho chàng hận không thể tát cho mình hai cái bạt tai.


Đợi đến lúc nàng ta quay đầu lại, trong lòng của Lục Tiểu Phụng chỉ còn có một cảm giác. Cảm giác là mình thật tình quả là một con chim ngu ngốc nhất thế gian.


Cái vị cung chủ này nhất định không phải là người chàng muốn tìm.


Tuy đầu tóc bà ta còn rất đen nhánh, thân hình vẫn còn giữ được xinh xắn như xưa, phong tư vẫn còn cao quý ưu nhã, có điều tuổi xanh đã qua đi từ lâu lắm rồi.


Tuổi tác của bà ta hầu như đủ để làm mẹ của Lục Tiểu Phụng.


Một người đàn bà như vậy, bất cứ ai cũng không thể liên tưởng bà ta tới một kẻ hung thủ.


Lục Tiểu Phụng lại đi hàm hồ xông lại nơi đây, không những vậy, còn nhất định phải gặp bà ta, làm như không được gặp là chỉ còn cách chết thôi vậy.


Bây giờ Lục Tiểu Phụng không có cả can đảm để nhìn bà ta.


Cung Tố Tố thì đang nhìn chàng, đang mỉm một nụ cười rất cao nhã.


- Lục công tử, chúng ta chưa hề qua lại bao giờ, ông nhất định muốn gặp tôi, chắc là có một điều chi đặc biệt lắm?


Lục Tiểu Phụng vội vã nói:


- Không có gì cả. Ngay một điểm đặc biệt cũng không có.


- Nếu vậy, ông nhất định gặp tôi có chuyện gì?


Lục Tiểu Phụng cười khổ.


Đương nhiên chàng không thể nói cho người ta biết, chàng đã bị "một người bạn" lừa gạt lại đây, lại càng không thể nói được, chàng lại đây để điều tra một vụ hung án, có lúc ngay cả nói dối chàng cũng nói không được.


Chàng chỉ còn nước đứng ngớ mặt như người ngốc ở đó, xem ra giống một đứa bé làm chuyện gì đó không phải, bị thầy giáo bắt gặp quả tang.


Ánh mắt của Cung Tố Tố bỗng nhiên lộ vẻ đồng tình và hiểu biết:


- Ta hiểu cảm giác của ông, bây giờ tâm lý của ông rất thất vọng, bởi vì ông không ngờ ta đã già đến thế.


Bà ta cười rất ôn nhu:


- Người đàn bà lớn tuổi, cũng như rượu đã nhạt vị, Lục công tử sẽ không thấy hứng thú gì đâu.


Bây giờ Lục Tiểu Phụng chỉ hận không moi được một cái lỗ để chui vào trốn, hoặc đi tìm một chỗ không có người, lấy đầu đụng vào tường mấy cái.


Bây giờ, nếu Kim Thất Lượng còn đang lẫn quẫn đâu đây, nhất định sẽ bị chàng lấy một dây thừng thật dài treo tòng teng trên cây, treo cho chí chết mới thôi.


Cung Tố Tố lại cười nụ nói:


- Chẳng qua, đại danh của Lục công tử, ta cũng có nghe từ lâu, ông đã đến đây, ta cũng xin mời ông ly rượu. Có điều ta cũng biết, ly rượu này ông uống cũng không được ngon lắm.


Bà ta thật là một người đàn bà rất hiểu đàn ông, không những vậy còn rất ôn nhu, hạng đàn bà như vậy vốn đã không nhiều, bây giờ càng ngày lại càng ít đi.


Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên ngẫng đầu lên nhìn bà ta, cố gắng lắm mới nói được:


- Tôi cũng tính nói vài lời, nhưng không biết có nên nói hay không.


- Ông nói đi.


Lục Tiểu Phụng nhìn bà ta nói:


- Bất kể tuổi tác của bà bao nhiêu, bà thật là một người đàn bà ôn nhu và khả ái nhất mà tôi đã từng gặp. Đấy là lời nói thật tình, không biết bà có tin hay không.


Cung Tố Tố trả lời:


- Đương nhiên là ta tin.


Bà ta bỗng nhoẽn miệng cười:


- Dù ông nói vậy chỉ để ta vui lòng, ta cũng nên tin là vậy.


Lục Tiểu Phụng cũng cười, nụ cười đã hồi phục lại được cái nét thoải mái sảng khoái đặc biệt của chàng.


- Tôi cũng hy vọng cung chủ lúc nãy nói thật, sẽ mời tôi ở đây uống một ly rượu.


- Nếu là lời nói thật lòng?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Nếu vậy tôi hy vọng cung chủ nói ly rượu đây, không phải chỉ có một ly rượu.


Được cùng một vị mỹ nhân như cung chủ uống rượu, ít nhất tôi cũng phải nên uống năm ba trăm ly.


Gương mặt tươi cười của Cung Tố Tố hình như muốn đỏ hồng lên như thiếu nữ, ánh mắt càng rực sáng!


- Thảo nào người ta đều nói rằng Lục Tiểu Phụng là một người đàn ông rất khả ái, ngay cả lão bà bà như ta còn thích, huống gì là các cô nhỏ.


Uống rượu hiển nhiên là một chuyện sung sướng trên đời, bởi vậy thế gian này vĩnh


viễn luôn luôn có người uống rượu, chẳng những vậy, so với người không uống sợ không ít hơn.


Người uống rượu lại có thể chia ra làm hai hạng.


Có hạng người, uống vào là say, uống vào là mửa, nói năng bừa bãi, bò lăn bò càng, ở truồng tung tăng giữa phòng, thậm chí còn phóng lửa đốt nhà, chuyện gì cũng làm được.


Có hạng người lại không dễ gì say, dù có say, người khác cũng không biết, bất kể uống bao nhiêu, không những không mửa không bày trò lăng nhăng, mà còn không thay đổi sắc mặt, có lúc uống rượu vào trong người, lại tỉnh táo hơn cả lúc không uống, ngay cả phản ứng cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Sao anh không gõ cửa?

Sao anh không gõ cửa?

Anh không chú ý đến đường phố có bao nhiêu người, anh chỉ mong cơn giận của em qua

26-06-2016
Hạnh phúc mong manh

Hạnh phúc mong manh

(khotruyenhay.gq) - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương