Lục Tiểu Phụng liếc mắt nhìn công chúa.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhà khách khá rộng mà ngoại trừ cái giường cái kỷ và mấy cái ghế cũ kỹ, không còn đồ trần thiết nào khác.
Hoa Mãn Lâu ngồi xuống. Tuy mắt gã không nhìn thấy gì nhưng cũng phảng phất biết được chỗ nào.
Lục Tiểu Phụng nhìn gã bỗng cất tiếng hỏi :
- Huynh đài chưa ngồi vào chỗ không bao giờ chứ?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười hỏi lại :
- Công tử mong tiểu đệ ngồi vào chỗ không hay sao?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Lục mỗ chỉ hy vọng lúc ngồi xuống đột nhiên phát hiện mình ngồi trên một cô gái.
Hoa Mãn Lâu nói :
- Cái đó chắc công tử giàu kinh nghiệm hơn tiểu đệ.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Giả tỷ huynh đài cũng giàu kinh nghiệm về môn này như Lục mỗ thì không đến nỗi bị mắc bẫy.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Mắc bẫy ai?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Huynh đài quên Thượng Quan Phi Yến rồi chăng?
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
- Tiểu đệ không mắc bẫy đâu. Tiểu đệ tự ý muốn đến đây.
Lục Tiểu Phụng kinh ngạc hỏi :
- Huynh đài tự ý muốn đến đây ư? Tại sao vậy?
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Có thể vì lâu nay tiểu đệ rỗi rãi quá, muốn thì một chuyện gì nguy hiểm mà thú vị làm chơi.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói theo :
- Cũng có thể huynh đài bị lời ngon ngọt của người đẹp lừa gạt.
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
- Y quả là một cô gái nói dối rất giỏi nhưng đối với tiểu đệ y lại nói thật.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y đã đem vụ này cáo tố với huynh đài rồi sao?
Hoa Mãn Lâu gật đầu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có kho cô đã phát giác ra đối với hạng ngươì như huynh đài thì biện pháp duy nhất là nói thật.
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Có thể như vậy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Mục đích của cô là yêu cầu huynh đài tới đây. Huynh đài tới rồi là cô đạt mục đích.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói :
- Dường như công tử có ý bực mình với tiểu đệ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Huynh đài không bực mình hay sao?
Hoa Mãn Lâu cười đáp :
- Việc gì tiểu đệ phải bực mình? Người ta đem xe ngựa đến đón rước tiếp đãi tử tế đối với quý khách. Nơi đây lại mát mẻ tráng lệ, hoa nở đầy vườn. Huống chi huynh đài cũng đến rồi thì dù tiểu đệ có mắc bẫy thật cũng không oán trách cô được nữa.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được, phì cười nói :
- Xem chừng muốn làm cho huynh đài bực mình không phải chuyện dễ.
Hoa Mãn Lâu đột nhiên hỏi :
- Công tử muốn kiếm Tây Môn Xuy Tuyết thật ư?
Lục Tiểu Phụng "Ồ" một tiếng.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Lục công tử có làm cho y động tâm để ra giúp việc người chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lục mỗ cũng biết trong thiên hạ khó có việc gì đá đông được y nhưng Lục mỗ cứ thử coi.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Rồi sau sao nữa?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Hiện giờ Lục mỗ chưa nghĩ đến điều gì khác, chỉ muốn đi ra ngoài coi mọi chỗ xem.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Huynh đài muốn coi cái gì?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Có lẽ Lục mỗ muốn coi Thượng Quan Phi Yến.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nhưng dường như trong nụ cười có vẻ lo âu. Gã lạnh lùng nói :
- Nhưng huynh đài không thấy y được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao vậy?
Hoa Mãn Lâu đáp :
- Tiểu đệ đến đây rồi không nghe thấy tiếng y nữa, dường như y đã rời khỏi chốn này.
Lục Tiểu Phụng nhìn gã thấy gã lộ vẻ lo âu.
Hoa Mãn Lâu lại cười nói :
- Dường như y là một cô gái khó lòng ổn định được.
Lục Tiểu Phụng cũng cười đáp :
- Thực ra những cô gái thì cô nào mà không thế?
Trong này mỗi lúc một tối lại.
Hoa Mãn Lâu ngồi tĩnh tọa một mình mà vẫn ra chiều bình tĩnh vui vẻ.
Suốt đời lúc nào gã cung sung sướng, tự mãn. Bất luận ở đâu, gặp trường hợp nào, gã cũng cảm thấy những lạc thú mà người khác không tìm ra được.
Hiện giờ gã đang hưởng thụ cảnh hoàng ôn trong tháng về mùa xuân.
Bỗng gã nghe thấy có tiếng người gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên đã có người tiến vào mà là hai người Độc Cô Phương và Tiêu Thu Vũ.
Tuy có hai người mà tiếng bước chân lại chỉ một. Còn cước bộ của Độc Cô Phương so với gió xuân còn nhẹ nhàng hơn.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói :
- Mời hai vị an tọa. Tại biết là ở đây còn mấy cái ghế bỏ trống.
Gã không hỏi họ đến đây làm gì? Những người này là ai? Vì bất cứ ai tiến vào nhà, gã cũng hoan nghênh hết và gã đem cả những cái gì của mình cho người ta hưởng thụ.
Độc Cô Phương xịu mặt, cất tiếng lạ lùng hỏi :
- Sao ngươi biết bọn ta có hai người? Ngươi đui mắt thật hay giả vờ?
Hắn hỏi câu này vì cho là chẳng một ai nghe tiếng bước chân của hắn. Trước nay hắn vẫn tự phụ về khinh công trác tuyệt của mình. Hắn thấy Hoa Mãn Lâu phát giác ra bước chân của mình nên trong lòng rất lấy làm khó chịu.
Hoa Mãn Lâu vẫn cao hứng mỉm cười đáp :
- Có lúc chính tại hạ cũng không tin là mình đui mắt thật vì tại hạ cho là những người có mắt mà không biết nhận định mới đúng là kẻ mù.
Tiêu Thu Vũ mỉm cười nói :
- Ngươi quên nói đến một hạng người đui mù chân chính khác?
Hoa Mãn Lâu hỏi :
- Hạng ngưòi nào vậy?
Tiêu Thu Vũ đáp :
Chương trước | Chương sau