Insane
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 121 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 6 - Địa Huyệt Thần Bí

↓↓

Hạ thượng thư nói:

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Có quan hệ.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Có quan hệ gì đến tôi ?


Hạ thượng thư nói:


- Ta lại đây, là để thẩm vấn ngươi.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Tôi chẳng phạm tội gì, ông thẩm vấn để làm gì ? Thẩm vấn chuyện gì ?


Hạ thượng thư lại dùng sức đập mạnh miếng gỗ kinh đường xuống bàn, gằn giọng nói:


- Đến giờ phút này, ngươi còn chưa nhận tội ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Tôi chỉ biết tôi làm sai một chuyện duy nhất là, đi lộn chỗ, kết lộn bạn bè.


Hạ thượng thư giận dữ nói:


- Ngươi thu tiền người ta, giao ước hẳn hòi lại không chịu làm, dối trá gian lận, ngươi còn chưa biết tội sao ?


Lục Tiểu Phụng suy nghĩ một chút rồi nói:


- Giao ước rồi đổi ý, hình như là có.


Hạ thượng thư nói:


- Dĩ nhiên là có rồi, ngươi nhận của người ta năm vạn lượng, phải hoàn thành giao ước, chuyện này có chứng cớ hẳn hòi, ngươi có chối cũng chối không xong.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Tôi có muốn chối đâu, chỉ bất quá cái tội giết người, còn nặng hơn tội của tôi, tại sao ông không đi bắt cô ta thẩm vấn vài câu ?


Hạ thượng thư nói:


- Ta cứ thẩm vấn ngươi trước đấy, ngươi làm được gì ?


Lục Tiểu Phụng cười khổ:


- Quỷ say rượu ngồi làm thẩm phán, dĩ nhiên tôi là đạo tặc đánh nhau với quan binh, chỉ có thua không có thắng.


Hạ thượng thư nói:


- Ngươi giao ước đổi ý, đó là tội thứ nhất, chơi bài gian lận, đó là tội thứ hai, la ó ở chốn côngđõường, đó là tội thứ ba, hiện tại ba tội đều đã khai ra, ngươi chịu ăn đòn hay là nhận phạt ?


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Chịu ăn đòn thì sao ?


Hạ thượng thư nói:


- Nếu chịu ăn đòn, ta sẽ kêu người đánh ngươi cho đến chết mới thôi.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Còn nhận phạt thì sao ?


Hạ thượng thư nói:


- Thì ta sẽ cho ngươi đi khổ sai ba mươi năm, ta bảo ngươi làm gì, người làm đó.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Còn nếu không chịu ăn đòn, không chịu nhận phạt thì sao ?


Hạ thượng thư ngớ mặt ra một cái, hình như y không ngờ chàng còn hỏi được một câu như vậy.


Lục Tiểu Phụng phán tội luôn dùm y:


- Nếu vậy, tôi chỉ còn nước lẹ lẹ thoa dầu vào chân, chạy trốn cho xong chuyện.


Bày thiết công đường, tự phong thượng thư, đều là những chuyện thật buồn cười.


Nhưng Lục Tiểu Phụng biết, nơi đây chuyện nào dù có buồn cười đến đâu cũng đều có thể biến ra nghiêm trọng, nếu nghĩ bọn họ nói chuyện khổ sai ba chục năm là chuyện đùa, là sẽ sai lầm lắm.


Nhưng chàng cũng thấy rằng, những người sống này cũng chẳng dễ dàng đối phó gì so với người gỗ, cái vị Tứ Minh Cuồng Khách này tuy có vẻ điên điên khùng khùng, y chắc chắn là một tay cao thủ đầy tuyệt kỹ trong mình, cách đối phó duy nhất của chàng là bỏ chạy cho xong, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.


Khinh công của Lục Tiểu Phụng, ngay cả Tư Không Trích Tinh cũng chắc gì đã vượt qua được, về phương diện đó, chàng vốn rất tin tườûng vào chính mình.


Hai ba cái nhấp nhô, chàng đã lướt ra khỏi công đường, lướt ra tới hai ba chục trượng, vừa tính ngừng lại thở, đã nghe phía sau có tiếng người lạnh lùng nói:


- Khinh công của ngươi không tệ lắm, chỉ tiếc dù ngươi có mọc cánh đi nữa, cũng không cách nào chạy thoát cho được.


Chàng nghe ra đấy là giọng nói của Hạ thượng thư.


Hạ thượng thư vẫn như bóng hình kèm sát theo sau lưng chàng, không cách xa bao nhiêu. Cái vị Tứ Minh Cuồng Khách điên điên khùng khùng này, khinh công còn cao hơn chàng tườûng tượng rất nhiều.


Chàng dùng hết tốc độ, bất kể đi đến đâu, Hạ thượng thư vẫn như chiếc bóng theo sát sau lưng, trước mặt lấp lánh có nước, chàng bỗng phát hiện mình lại trở về chỗ cũ cái ao lúc nãy, trong ao cái xác không còn thấy đâu, không biết gã đó đã chết chưa hay lại sống lại ? Hay là vốn chưa chết bao giờ ? Những người ở đây, sống hay chết, thật hay giả, vốn rất khó mà phân biệt rõ ràng.


Hạ thượng thư bỗng nói:


- Dù ngươi có nhảy xuống ao, ta cũng nhất định truy cho tới nơi, dù ngươi có chạy tới long cung, cũng không chạy thoát khỏi tay ta.


Lục Tiểu Phụng vốn không nghĩ đến chuyện nhảy xuống nước, trong nước không những có người đang mở to cặp mắt cá, trong tay cầm lưỡi đao mỏng như tờ giấy chờ chàng ở đó, nhưng Hạ thượng thư đã nói vậy, chàng ngược lại nhảy ngay xuống nước, tung người một thế Ngư Ưng Nhập Thủy, lặn sâu xuống đáy ao.


Chờ cả nửa ngày, phía trên ngay cả một điểm phản ứng cũng không thấy gì cả.


Nếu không phải ở trong nước, Lục Tiểu Phụng đã bật cười lên tiếng. Hai người cãi nhau, nếu một người nói:


- Ngươi có giỏi đánh nhau với ta một trận, xem ta có sợ hay không ?


Người đó chắc chắn là trong lòng sợ muốn chết đi được, nếu không sợ y đã động thủ từ lâu rồi, chỉ vì sợ, mới nói vậy ?


Hạ thượng thư nếu không sợ chàng nhảy xuống nước, nhất định không thình lình nói ra câu hồi nãy. đạo lý ấy, Lục Tiểu Phụng hiểu rất rõ.


Chàng lại chờ thêm nửa ngày nữa, mới thò đầu ra khỏi mặt nước đổi hơi, lập tức phát hiện ra, Hạ thượng thư còn đang đứng trên bờ chờ mình, không biết tìm đâu ra được bình rượu, đang ngồi đó uống thoải mái, miệng còn lẩm bẩm một mình:


- Ngươi chui vào trong nước, ta ngồi đây vừa uống rượu vừa câu cá, tùy ngươi muốn tranh hơi tới lúc nào cũng được, ta sẽ vui vẻ phụng bồi.


Đợi đến lúc Lục Tiểu Phụng thò đầu ra đổi hơi thở lần thứ hai, y đã tìmđâu ra được một cái cần câu, ngồi đó vừa uống rượu vừa câu cá, thật là một chuyện quá phong nhã. Lục Tiểu Phụng vốn không có tính kiên nhẫn, nhưng nếu bắt chàng ngồi đó vừa uống rượu vừa câu cá ba ngày ba đêm, chàng cũng không phản đối. Chỉ tiếc là chàng không phải là người câu cá, mà là con cá sớm muộn gì cũng bị người câu.


Càng đáng tiếc là chàng không phải như cá cứ nằm luôn dưới nước. Đợi đến lúc chàng thò đầu lên đổi hơi lần thứ ba, lập tức có sợi dây câu cá bay lại đầu mình, nếu không phải chàng thụt đầu kịp, dù không bị câu mất đi, mặt mày cũng bị rớt đi mất miếng thịt.


Xem ra cái vị Hạ thượng thư này không những khinh công cao cường, nội lực cũng cực kỳ thâm hậu, có thể đem chân lực quán vào trong dây tơ, đả thương người khác ngoài trăm bước.


Cái ao nước này không sâu lắm, cũng không lớn lắm, Lục Tiểu Phụng có thò đầu ra chỗ nào cũng sẽ bị dây tơ bay tới nơi móc chàng.


Lưỡi câu trên dây lóng lánh sáng rực, như một thứ binh khí ngoại môn thật lợi hại.


Lần này chàng tránh kịp, lần sau chắc gì đã có vận khí tốt như vậy. Nếu một người chỉ còn nước đưa đầu ra khỏi mặt nước để thở, thật tình không khác gì tấm bia, bởi vì cả người chàng ở trong nước, chỉ có đầu là có thể cử động, dù gì cũng không nhanh được.


May mà chàng có luyện qua khí công, hơi thở có dài hơn người thường chút đỉnh, đang lúc chàng bắt đầu cảm thấy chịu không muốn nổi rồi, chàng bỗng thấy dưới nước còn có một người nữa.


Phía trên vẫn không nghe động tĩnh gì, cũng không nghe có tiếng người rớt xuống nước, người này nhất định không thể nhảy từ trên xuống dưới nước. Vậy thì y từ đâu lại ?


Lục Tiểu Phụng núp sau một tảng đá dưới ao, người này không thấy chàng, hình như không ngờ trong ao lại còn có người, hai chân nhoi lên, y đã búng lên khỏi mặt nước, động tác nhẹ nhàng, tư thế đẹp đẽ, xem ra là một kẻ có thủy tính cực giỏi.


Nhưng Lục Tiểu Phụng biết rằng, đầu của y vừa nhô ra khỏi mặt nước, lập tức sẽ nếm mùi đau khổ ngay.


Sóng nước rẽ ra, trên mặt nước quả vọng lại tiếng la thất thanh, cái người lội nước tung tăng như con cá này, hai bắp đùi đã cứng thẳng đơ ra, hiển nhiên cổ họng đã bị lưỡi câu móc trúng.


Lục Tiểu Phụng chẳng công phu đâu đi dồng tình với y, chàng lập tức bơi về hướng y vừa mới hiện ra, quả nhiên chàng tìm ra một cái hang động có thể chui vào được, trên miệng hang có tấm thạch bản đang từ từ đậy lại.


Thạch bản mà đóng lại, cửa động sẽ không còn thấy đâu, trong động rốt cuộc có gì vậy nhỉ ? Tại sao lại làm ra vẻ bí mật như vậy ? Trong đó, có phải còn có người nào khác ?


Lục Tiểu Phụng chẳng công phu đâu ngồi đó suy nghĩ, lấy hết sức bình sinh bơi lại chui vào trong hang động, chỉ nghe cạch một tiếng, thạch bản đã đóng lại. Bốn bề lại càng hắc ám, ngay cả bàn tay cũng không thấy được. Lục Tiểu Phụng cứ nghĩ mình đã tìm được lối ra, nào ngờ tuy chàng đã ra khỏi hang rồng, chàng lại lọt ngay vào địa ngục.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Để anh cõng em

Để anh cõng em

Trái tim em là nơi: dù đi đến tận cùng thế giới, anh vẫn muốn quay về...  *** Vi yêu

24-06-2016
Giao mùa!

Giao mùa!

(khotruyenhay.gq) Đã cuối tháng bảy rồi, sắp bước sang tháng tám, vậy là như đã hẹn,

28-06-2016
Nước mắt của cá

Nước mắt của cá

Ở một vùng biển xa xôi, có một con cá lớn rất đẹp nhưng lại cô đơn, hàng ngày nó

01-07-2016
Em tự hào em không xinh

Em tự hào em không xinh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết phải không?") Gửi anh

25-06-2016
Một ngày thường

Một ngày thường

Hơn hai mươi năm trước tôi đã hỏi anh: "Rồi sau này trong cuộc sống chung sẽ không ai

24-06-2016
Mỉm cười và quay đi

Mỉm cười và quay đi

"Tôi sắp vào Sài Gòn. Khi ấy cô sẽ uống cùng tôi một cốc cà phê chứ?" "Tại sao

24-06-2016
Số điện thoại ma

Số điện thoại ma

Hằng ngày, tôi vẫn nhắn tin vào cái sim điện thoại ma ấy. Vẫn tỉ tê hàng tá chuyện.

24-06-2016
Tình yêu Unfriend

Tình yêu Unfriend

Gặp nhau vào một chiều đông lạnh, cổng trường không ai nhóm lửa cớ sao tim ấm áp.

24-06-2016