Chàng bỏ ra bao nhiêu công phu ra đối phó với một người chết, thật tình trong bụng không biết nên cười hay nên khóc.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
May mà không có ai thấy, chàng vội vã buông cổ chân người đó ra, ló đầu ra khỏi mặt nước, bỗng nghe có người vỗ tay cười lớn:
- Hảo công phu, ngay cả người chết cũng bị ngươi dìm cho chết luôn, bội phục bội phục.
Một người đang ngồi bên bờ ao, cái đầu trọc lóc, hai chân để trần, chính là Lão Thực hòa thượng.
Đầu y ướt đẫm, tăng bào rách nát cũng bị sũng cả nước, hiển nhiên y cũng vừa mới từ trong nước ra.
Lục Tiểu Phụng trừng mắt hằn học nhìn y một cái:
- Thì ra hoà thượng cũng biết giết người đấy.
Lão Thực hoà thượng cười nói:
- Hòa thượng không giết người, chỉ bất quá lầm tườûng y là con cá, vì vậy mà lỡ tay.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đây cũng là lời nói thật sao ?
Lão Thực hoà thượng thở ra:
- Hình như không phải.
Lục Tiểu Phụng bật cười, nhảy ra khỏi ao, ngồi xuống bên cạnh y, hỏi:
- Hòa thượng sao còn chưa bỏ đi ?
Lão Thực hoà thượng hỏi lại:
- Sao ngươi còn chưa đi ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta đi không được.
Lão Thực hoà thượng nói:
- Ngay cả ngươi còn không đi được, hòa thượng làm sao đi được ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Tại sao hòa thượng lại đến đây ?
Lão Thực hoà thượng nói:
- Hòa thượng không vào địa ngục ai vào.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ông biết nơi đây là địa ngục ? Ông lại địa ngục làm gì vậy ? Cái vị Cửu thiếu gia là hạng người gì vậy ? Tại sao lại bỏ ông vào rương làm gì ?
Lão Thực hoà thượng chẳng nói gì nữa.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ông đã biết, tại sao không chịu nói ?
Lão Thực hoà thượng lắc đầu lẩm bẩm:
- Thiên cơ bất khả lậu, Phật dặn:
không nói được, không nói được.
Lục Tiểu Phụng nóng nảy lên, bỗng nhảy dậy, chụp lấy mũi của y hỏi:
- Ngươi không nói thật sao ?
Lão Thực hoà thượng bị bóp mũi, đã không lắc đầu được, cũng nói không ra lời, chỉ còn cách chỉ vào mũi mình thở dốc.
Lục Tiểu Phụng cười nhạt:
- Ông tham sống sợ chết, bán đứng bạn bè, làm những chuyện không có mặt mũi, chẳng bằng tôi móc cái mũi của ông ra cho xong.
Miệng của chàng tuy nói hung dữ vậy, bàn tay đã nới ra.
Lão Thực hòa thượng hít thở được mấy hơi, y cười khổ nói:
- Tuy hòa thượng sợ chết, bán đứng bạn bè còn chưa dám làm.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Tại sao ông đòi tôi chết thế cho ông ?
Lão Thực hoà thượng nói:
- Bởi vì ta biết ngươi nhất định không chết được.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ?
Lão Thực hoà thượng nói:
- Ta xem tên đại lão bản đó có ý muốn thu ngươi làm nữ tế.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Đại lão bản là ai ?
Lão Thực hoà thượng nói:
- Ngươi xem đứng đó không phải là đại lão bản còn là ai nữa ?
Y thuận tay chỉ về phía trước một cái, Lục Tiểu Phụng bất giác theo ngón tay của y quay đầu nhìn lại, người của y đã như mũi tên bắn ngược ra đằng sau, lộn đi một vòng, biến vào trong bóng đêm. Khinh công của Lão Thực hoà thượng, vốn số một số hai trong giang hồ. Chẳng qua Lục Tiểu Phụng cũng không phải là đồ bỏ, chàng lắc eo một cái, rượt nà theo.
Tuy bóng đêm rất u ám, tuy chàng chậm đi một bước, nhưng chàng vẫn còn thấy được bóng dáng Lão Thực hoà thượng đang bay ở phía trước.
Thật ra chàng cũng không tính bóp mũi Lão Thực hoà thượng, chỉ bất quá, ở một nơi xa lạ như thế này, có một người quen bên cạnh đại khái cũng an lòng hơn nhiều, chính như một người rớt xuống nước, gặp phải một miếng gỗ, sẽ chụp cứng vào.
Lão Thực hoà thượng tuy chạy nhanh, chàng cũng không chậm, hai người chạy một hồi khoảng cách đã gần lại. Trước mặt bỗng thấy có ánh đèn.
Ánh đèn từ một gian nhà rất lớn và cao chiếu ra, ngói cao, có phi thiềm, như một cái chùa, mà cũng giống như một nơi phủ vệ khí phái rất lớn. Nơi đây dĩ nhiên là không có quan phủ.
Lão Thực Hòa thượng bỗng một chiêu Phi Yến Đầu Lâm, bay vào trong phủ vệ.
Lục Tiểu Phụng cười thầm trong bụng:
- Lần này ngươi chạy cho thoát được hòa thượng, cũng không thoát được nhà chùa.
Chàng bất kể ra sao, cũng nhảy luôn vào, trong viện lạnh lẽo vắng vẻ, trong đại điện ánh đèn lại càng sáng trưng, một ông quan lại khí phái vô cùng đang ngồi phía sau một cái bàn cũng rất khí phái, hai bên có hai hàng vệ sĩ nghiêm cẩn đứng hầu, còn có nha dịch bộ khoái đầu đội mũ hồng anh, lưng đeo quỹ đầu đao.
Nơi đây không phải chùa chiền, mà là một chỗ quan phủ. Nhưng ở một cái nơi thế này, làm gì có quan liêu trong triều đình cư trú ? Cái phủ vệ này dĩ nhiên là giả bộ, những người này dĩ nhiên đều là người gỗ.
Gặp người gỗ, Lục Tiểu Phụng đã thấy muốn nhức cả đầu, bất kể Lão Thực hòa thượng có ở trong đó hay không, chàng đang tính chuồn.
Nào ngờ cái vị quan liêu đang ngồi phía sau công án bỗng đập mạnh tấm gỗ kinh đường xuống bàn, lớn tiếng nói:
- Lục Tiểu Phụng, ngươi đã lại đây, còn tính chạy đi đâu nữa ?
Thì ra người ở đây không có ai là người gỗ. Lục Tiểu Phụng ngược lại đã trấn định tinh thần lại, đối với chàng, người sống không đáng sợ bằng người gỗ.
Chàng không bỏ đi nữa, sải bước vào trong, nhìn kỹ càng qua một lượt, trên bệ cái vị quan liêu mặc áo nhất phẩm thời Đường, đầu đội tử kim quan, chính là Hạ thượng thư kẻ tham uống rượu.
Chỉ bất quá, hiện giờ tay của y đang cầm, không phải là ly rượu, mà là miếng gỗ kinh đường.
Lục Tiểu Phụng bật cười:
- Thì ra là Tứ Minh Cuồng Khách Hạ tiên sinh, có phải ông mời tôi vào uống rượu không ?
Ánh mắt của Hạ thượng thư tuy còn vẻ say rượu, biểu tình lại rất nghiêm trang, lão vênh mặt lên nói:
- Ngươi đến hình bộ đường, còn dám nghênh ngang sao.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Nơi đây là hình bộ đường ?
Hạ thượng thư nói:
- Không sai.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Ngươi không những sai, mà còn sai bét quá đi thôi.
Hạ thượng thư hỏi:
- Sai chỗ nào ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Hạ Tri Chương là lễ bộ thượng thư, sao lại ngồi ở hình bộ đường ?
Chàng không rõ sự tích của Hạ Tri Chương lắm, chỉ bất quá nói đại một tí, nào ngờ lại trúng phong phóc.
Thật ra, lúc Hạ Tri Chương còn sống, quan hàm có cao lắm cũng chỉ tới lễ bộ thị lang kiêm tập hiền viện học sĩ, sau này mới làm công bộ, Tiêu Tông làm thế tử, chuyển qua làm tân khách, thụ bí thư giám, già rồi làm đạo sĩ, lễ bộ thượng thư là chức truy tặng sau khi lão ta đã qua đời.
Nhưng cả đõời lão ta chưa từng vào hình bộ bao giờ, đấy là chuyện đích xác có thật.
Cái vị Hạ thượng thư mạo bài này mặt mày đã lộ vẻ khó coi, mắc cỡ quá thành ra tức giận, lão đập mạnh miếng gỗ kinh đõường một cái xuống bàn:
- Ta là Hạ thượng thư ngồi ngay ở hình bộ đường đây, ngươi làm được gì ?
Lục Tiểu Phụng cười khổ:
- Tôi chẳng làm gì cả, ông muốn ngồi đâu cứ việc ngồi, chẳng có quan hệ gì đến tôi.
Chương trước | Chương sau