Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 124 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 5 - Một Trận Đánh Bạc Hào Hứng

↓↓
Mấy năm gần đây, Lục Tiểu Phụng chưa đánh bạc lần nào, chàng vốn là một tay cờ bạc, sáu bảy tuổi đã biết mánh lới đổ xúc xắc.


Đến mười sáu tuổi, bao nhiêu mánh lới trong nghề, chàng đều tinh thông làu thuộc, xúc xắc đổ chì, thủy ngân, đáy chén có nam châm, dưới mắt chàng, chỉ bất quá là đồ chơi trẻù con.


Sáu hột xúc xắc tầm thường đó, lọt vào tay chàng, như biến thành sống dậy, không những vậy còn nghe lời nữa, chàng muốn hết cả là đỏ, xúc xắc không thể có hột nào có điểm đen.


Đánh bạc cũng như uống rượu vậy, đối với những kẻ lãng tử, không những là thứ để tiêu khiển, mà còn là một cách để mưu sinh.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Gần đây chàng không đánh bạc, không phải là chàng đã thắng quá nhiều, không còn ai dám đánh với chàng, mà là vì chàng cảm thấy chuyện đó không còn có gì hứng thú đối với mình.


Dĩ nhiên chàng không còn phải dùng chuyện đánh bạc để mưu sinh nữa, vì vậy chàng có thể tìm những thứ khác kích thích hơn.


Có điều tình thế bây giờ lại có khác đi, chàng muốn ở lại đây, chàng phải tìm cách kiếm tiền, hiện tại chàng không thể nào không ở lại đây, nơi đây cơ hội duy nhất để kiếm tiền hình như là ở ba hột xúc xắc này.


Nhà cái đã quăng xúc xắc vào chén, lắc lên tinh tinh một tràng dài, hô lớn:


- Mau mau đặt tiền, đặt càng lớn càng tốt.


Lục Tiểu Phụng bỗng nói:


- Tôi đặt năm trăm lượng xuống đây.


Tuy chàng không có năm trăm lượng, nhưng chàng nắm chắc trong tay nhất định mình không bị thua.


Chỉ tiếc là người khác không có niềm tin mãnh liệt như chàng, nhà cái lạnh lùng liếc chàng một cái:


- Sao ta còn chưa thấy năm trăm lượng của ngươi đâu cả vậy ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Bởi vì tôi còn chưa lấy ra.


Nhà cái nói:


- Quy củ của chúng ta ở đây, phải thấy tiền mới tính.


Lục Tiểu Phụng đành phải lấy ra, lấy cây đao làm bằng cái bô bằng đồng của chàng ra.


Nhà cái hỏi:


- Ngươi lấy cây đao này ra thế năm trăm lượng ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ừ.


Nhà cái nói:


- Hình như ta nhìn không ra cây đao này giá trị năm trăm lượng bạc.


Lục Tiểu Phụng cười nói:


- Ngươi nhìn không ra, chỉ vì trước giờ ngươi chưa từng thấy qua cây đao nào như vậy.


Nhà cái hỏi:


- Cây đao này đặc biệt lắm sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Rất đặc biệt.


Nhà cái hỏi:


- Đặc biệt ra sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Cây đao này làm từ cái bô ra.


Chính chàng cũng không nhịn nổi cười, những người khác lại chẳng có ai cười cả, nơi đây sáu người đánh bạc tuổi tác nam nữ không giống nhau, nhưng có một điểm tương đồng, đấy là ai ai cũng rất bình thản đến xuất thần, ngay cả cười cũng không cười một tiếng.


Mọi người đang lạnh lùng nhìn chàng, ánh mắt hình như đang nhìn một kẻ cùi lở.


Lỡ rút đao ra khó bỏ lại vào vỏ, Lục Tiểu Phụng có muốn thu cây đao lại, cũng khó khăn quá.


Chàng đang luýnh quýnh không biết làm sao hạ đài, bỗng có một bàn tay đẩy năm trăm lượng bạc ra, rồi cầm lấy cây đao lên.


Một bàn tay rất dễ coi, ngón tay thuôn dài mà chắc, tuy có vẻù giống bàn tay đàn ông, những đẹp thì vẫn cứ đẹp.


Lục Tiểu Phụng thở phào một hơi, nhìn nàng ra vẻù cảm kích, rồi cười nói:


- Rốt cuộc cũng có người biết của.


Sa Mạn lạnh lùng nói:


- Tôi mà biết của, đã chẳng đưa năm trăm lượng bạc cho ông.


Gương mặt nàng không một nét biểu tình:


- Tôi cho ông mượn, chẳng qua là vì hình như ông mang lại vận khí cho tôi, tôi đánh lớn keo này, cho nên không muốn ông bỏ đi thế thôi.


Những kẻ đánh bạc vốn thực tế, nàng là một tay chân chính cờ bạc.


Nhà cái hô khẽ lên một tiếng:


- Ăn hết.


Xúc xắc ném xuống chén, hai hột đều là sáu điểm, hột còn lại đang xoay tít.


Nhà cái la lên "Sáu điểm", những người còn lại la "một", nhưng Lục Tiểu Phụng biết hột xúc xắc sắp gieo xuống thành ba điểm.


Bởi vì chàng đã lấy hai ngón tay nhấn xuống mặt bàn, chàng rất tự tin vào hai ngón tay của mình.


Chàng hy vọng nhà cái sẽ thua một chút, gã này xem ra có thua cũng còn thua được nổi.


Xúc xắc ngừng lại, quả thật là ba điểm.


Ba điểm không thể coi là nhỏ lắm, có người ba điểm còn không gieo tới, đến lượt Sa Mạn, nàng gieo xuống lại được sáu điểm tiếp.


Nàng thua không được, nàng đã lấy luôn đồ nữ trang ra đặt vào.


Hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng, không những có thể kẹp cứng một lưỡi kiếm bay lại như điện xẹt, có lúc cũng làm cho một hột xúc xắc đang xoay biến thành bất cứ mặt điểm nào chàng muốn.


Chàng làm chuyện đó mà không xấu hổ tí nào.


Để cho một người chịu thua được, thua chút đỉnh cho một người chịu thua không được, điều đó cũng không phải là một chuyện gì không đúng.


Hiện tại xúc xắc dang nằm trong tay chàng, chàng chỉ muốn hai mặt ba điểm, một mặt bốn điểm.


Bốn điểm thắng ba diểm, thắng vừa đúng, cũng không làm người khác chú ý.


Dĩ nhiên chàng cũng không nhờ bàn tay người khác ở dưới bàn trợ giúp mình, tuy chàng đã lâu ngày chưa luyện tập lại, nhưng xúc xắc nhất định còn chịu nghe lời chàng.


Chàng rất chắc ăn, tuyệt đối chắc trong tay.


"Tinh tang" lên một tiếng, xúc xắc rơi vào trong chén, hột đầu tiên ba điểm, hột thứ nhì ba điểm, hột thứ ba dĩ nhiên phải là bốn điểm.


Chàng nhìn hột xúc xắc đang xoay không ngừng, như bà mẹ hiền đang nhìn đứa con yêu ngoan ngoãn.


Hiện tại chàng đã có thể thấy mặt bốn điểm bày ra trước mắt, màu đỏ hồng, đỏ một cách kiều diễm, một cách dễ thương, cũng như năm trăm lượng bạc trắng phau phau thật dễ thương vậy.


Xúc xắc dã sắp ngừng lại, tiền đã sắp lọt vào tay.


Nào ngờ, chính cái lúc tối hậu đó, xúc xắc bỗng nảy lên một cái, mặt bày ra lại là hai điểm.


Lục Tiểu Phụng ngớ mặt ra.


Chàng nằm mộng cũng không ngờ được rằng, trong bàn còn có một tay cao thủ, rất có thể còn cao tay ấn hơn cả chàng nữa.


Sa Mạn lạnh lùng nhìn chàng một cái:


- Tuy ông đem lại cho tôi tí vận khí, nhưng vận khí của chính ông không khá lắm.


Người giở trò dĩ nhiên không thể là nàng, nàng đã thua rất nhiều, may nhờ vào Lục Tiểu Phụng mới thắng được lại.


Nhà cái đang thu tiền vào.


Người này không những thua, mà còn thua không ít, nếu y có thể giở mánh lới ra, y đã không thua như vậy.


Người khác xem ra cũng không giống, Lục Tiểu Phụng thật tình nhìn không ra cái vị cao thủ đó.


Chàng giống như gã câm ăn phải hoàng liên, khổ mà nói không ra lời.


Chỉ cần làm lại lần nữa, nhất định chàng có thể nhìn ra, chỉ cần chú ý một tí, nhất định sẽ không bị thua.


Chàng vẫn còn chắc ăn lắm.


Chỉ tiếc là chàng đã hết vốn, lão đầu lễ mạo mà khách khí ấy bỗng đi đâu mất tiêu, làm như sợ bị Lục Tiểu Phụng tìm lại mượn tiền vậy.


Một gã tuổi tác còn trẻù, để ria mép bỗng cười nói:


- Chúng ta đều để ria mép, chúng ta làm bạn bè một phen.


Y bèn "trượng nghĩa dũng vi" đưa ra cho Lục Tiểu Phụng tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc. Lục Tiểu Phụng cả mừng, đang tính thò tay ra nhận, nào ngờ gã để ria mép bỗng thụt tay lại hỏi:


- Đao đâu ?


- Đao nào ?


- Cây đao tương tự như cây vừa rồi ?


Không có đao, không có tiền, vì vậy Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ.


- Tương tự như vậy, e tìm khắp thiên hạ chỉ có một cây đó thôi.


Gã để ria mép thở ra, thâu tờ ngân phiếu lại.


Nhà cái lại gieo xúc xắc xuống, thất, chính là ma, hai, ba bồi hết làng. Lục Tiểu Phụng thấy miệng đắng nghét, đang tính đi tìm tí rượu uống rồi tính sau, chàng quay đầu lại, lập tức phát hiện lão đầu đang đứng bên cạnh cái bàn bày rượu thịt, nhìn chàng mỉm cười.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Những cơn mưa rửa lá

Những cơn mưa rửa lá

Trong thâm tâm, tôi bâng khuâng không rõ những cơn mưa trở buồn hay vui vẻ, chỉ biết

24-06-2016
Cậu bạn Xiên Que

Cậu bạn Xiên Que

Dành tặng cho những ai đã từng là học sinh cuối cấp, vật vã với điểm số và các

24-06-2016
Em đồng nát khả kính

Em đồng nát khả kính

"Này bào nhiêu?" Tôi chợt hỏi. "Hết giá là 300k chú ạ!" Em trả lời. "300k sao, rẻ

23-06-2016
Em là gì của tôi?

Em là gì của tôi?

Tóm lại tôi vui vì tôi có số đào hoa. Phương châm của tôi là "vợ là nhà, nhân tình

23-06-2016
Đoạn cuối con đường

Đoạn cuối con đường

Tôi là một cô gái không xinh đẹp. Nhưng điều đó không làm tôi mặc cảm. Điều duy

24-06-2016

Polaroid