Sa Mạn hỏi:
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ông thua như vậy không đau lòng sao ?
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Đừng nói chỉ thua có một vạn lượng, dù thua mười vạn tám vạn, tôi cũng không đau lòng.
Câu nói ấy vốn không phải là nói dóc, nhưng chàng nói ra rồi, mới sực nhớ hiện tại ngay cả mười lượng tám lượng, mình còn không thể thua được.
Chỉ tiếc là nhà cái đã lùa tiền của chàng vào từ lâu, y còn tỉnh bơ làm mặt lạnh lùng nói:
- Có tiền đặt xuống, không có tiền xin mời đi chỗ khác.
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước đi chỗ khác. Lão đầu kia làm như không chú ý lắm tới chuyện đánh bạc bên này, lão ta còn đang ngồi nơi đó nhâm nhi ly rượu, gương mặt ra chiều tự mình vui với mình, chỉ chờ Lục Tiểu Phụng đem một vạn năm ngàn lượng lại giao.
Lục Tiểu Phụng đành phải mặt dạn mày dày bước lại, ngượng ngùng hỏi:
- Ông đang uống gì thế ?
Lão đầu nói:
- Trúc Diệp Thanh.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Tôi cũng thích uống Trúc Diệp Thanh.
Lão đầu nói:
- Tôi vốn cũng không thích lắm, hiện tại hình như bị Ông lây qua.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Tốt, tôi kính ông ba ly.
Lão đầu nói:
- Ba ly chỉ sợ say mất rồi.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Nhất túy giải thiên sầu, nhân sinh nan đắc kỷ hồi túy. Mời.
Lão đầu nói:
- Ông còn trẻù tuổi như vậy, ông có chuyện gì mà sầu ?
Lục Tiểu Phụng cười khổ:
- Tôi thua tiền người khác, nhưng trong lòng không khỏi có chỗ khó chịu.
Lão đầu cười cười:
- Đấy không phải là tiền người khác đâu, tiền của ông đấy.
Lục Tiểu Phụng vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ:
- Thật là của tôi sao ?
Lão đầu nói:
- Tôi đã đưa tiền giao cho ông, dĩ nhiên đó là của ông.
Lục Tiểu Phụng cả mừng nói:
- Không ngờ ông là một người khẳng khái quá như vậy.
Lão đầu cười khổ:
- Khẳng cái khái người khác cũng chẳng có gì hay, chẳng qua ...
Lão ta ngập ngừng nói tiếp:
- Tiền là của ông đấy, nhưng người của ông thì thuộc về tôi.
Lục Tiểu Phụng la lên:
- Tôi tính Lục, ông tính Ngô, ông không phải con tôi, tôi cũng không phải con ông, tại sao tôi lại thuộc về ông ?
Lão đầu hững hờ nói:
- Bởi vì ông còn chưa giao lại cho tôi một vạn năm ngàn lượng, ông chỉ còn cách giao người ông cho tôi, trượng phu nhất ngôn ký xuất, khoái mã nhất tiên, vì để thành toàn cho danh dự của ông, tôi không nhận không được.
Lục Tiểu Phụng đần mặt ra, cười khổ nói:
- Con người tôi vừa tham rượu, vừa hiếu sắc, vừa ham đánh bạc, tiêu tiền như nước, tôi là của ông, ông phải đi nuôi tôi.
Lão đầu nói:
- Tôi nuôi được ông.
Lục Tiểu Phụng thở ra nói:
- Nhưng tôi vẫn nghĩ không ra, ông muốn một kẻ đại hỗn đản như tôi làm gì ?
Lão đầu cười nói:
- Tôi nhiều tiền quá, đang tính tìm người tiêu giùm, để tôi khỏi mất công chịu tội.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao tiêu tiền lại là chịu tội ?
Lão đầu nghiêm nét mặt:
- Tại sao lại không chịu tội, rượu mà uống nhiều, ngày hôm sau đầu sẽ nhức như búa bổ, như bị bệnh nặng, đánh bạc hung bạo, không những thần kinh căng thẳng, còn như ngồi trên bàn chông, thời vận chưa đến, không chừng còn bị tức muốn chết đi được, nếu ham mê chuyện trai gái ...
Lão ta thở ra, nói tiếp:
- Cái chuyện làm thân thể có hại đó, một người tuổi tác như tôi, ngay cả đề cập dến cũng không nên.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Trừ tiêu tiền ra, ông còn muốn tôi làm gì nữa ?
Lão đầu nói:
- Ông còn trẻù tuổi, thân thể tráng kiện, vũ công cũng không tệ lắm, chuyện tôi nhờ ông làm, cũng không ít đâu.
Lão nói đến chỗ "vũ công cũng không tệ", giọng nói nghe ra có chiều khinh thị, bất kể lão ta có ý như vậy, hay Lục Tiểu Phụng nghe ra như vậy, đại khái là có vẻù như vậy.
Lục Tiểu Phụng còn trẻù tuổi đã nổi danh, tung hoành trong giang hồ, dù không nói được là vô địch thiên hạ, nhưng chưa từng gặp phải người đánh bại được chàng, dĩ nhiên là chàng không phục tí nào, nhưng hôm nay gieo xúc xắc bị thua luôn hai bàn liên tiếp, nếu nói là người khác giở trò ra, không phải chính chàng cũng đã giở trò ra sao ?
Gã để ria mép có Hóa Cốt Miên Chưởng, lão già có Chỉ Đao, đều là thứ tuyệt kỷ hiếm thấy trong giang hồ, tối hậu có nhà cái dùng miệng hút hột xúc xắc lên, hai hột bên cạnh không hề bị ảnh hưởng, cái môn khí công ấy quả thật không thể tưởng tượng được.
Xem ra cái nơi Đào Nguyên hoà bình cách xa trần thế này, cũng là nơi tàng long ngọa hổ.
Còn cái lão đầu hòa khí này, xem ra rất thật thà, tâm sự người khác ra sao, lão ta nhìn một cái là đoán ra ngay, chính là hạng người đại trí nhược ngu, giả dạng heo mà ăn được cọp.
Không chừng cả bàn đánh bạc này cũng là cái bẫy của lão ta bày ra, bây giờ Lục Tiểu Phụng đã nhảy vào rồi, còn không biết lão ta sẽ giở trò quỷ quái gì cho chàng làm.
Bất kể là chuyện gì, nhất định không phải là chuyện hay ho.
Lục Tiểu Phụng nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng không thấy hay chút nào, trong lòng chàng đã bắt đầu cảm thấy mình không nên lại đây.
Lão đầu cười nói:
- Hiện tại chắc ông đang cảm thấy hối hận, cảm thấy mình không nên lại đây, nhưng lại cứ đoán không ra, tôi đang tính giở trò gì ra, không khỏi nổi tính hiếu kỳ, vì vậy mà không đành lòng bỏ đi.
Lão ta lại nói đúng phóc tâm sự trong lòng Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng bật cười, nói lớn lên:
- Không đúng, hoàn toàn không đúng.
Lão đầu hỏi:
- Không đúng chỗ nào ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ông nói không đúng tí nào.
Chàng đưa ly rượu lên miệng uống cạn một hơi, nhón một miếng thịt bò, bắt đầu nhai nhóc nhách, rồi cười nói:
- Nơi đây có rượu có thịt, có đàn bà đẹp như tiên, lại có người sàon sàng cho tôi tiền để tiêu phồ, tôi còn gì không thỏa ý nữa chứ, tại sao lại đi hối hận ?
Lão đầu cười cười nhìn chàng nói:
- Bởi vì trong lòng ông còn đang thấp thỏm, không biết tôi đang tính nhờ ông đi làm gì ?
Lục Tiểu Phụng cười lớn:
- Hạng người như tôi, còn có chuyện gì làm không được ? Dù kêu tôi đi giết người, tôi cũng sẽ một đao một người, chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Lão đầu hỏi:
- Thật sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Dĩ nhiên là thật.
Lão đầu nhìn chàng, ánh mắt bỗng lộ một nét biểu tình thật kỳ quái, lão ta mầm cười nói:
- Chỉ cần ông nhớ ông nói gì hôm nay, tôi bảo đảm ông bình an khoái lạc một đời.
Tuy lão ta còn đang cười, giọng nói nghe ra rất thật, làm như lão ta thật tình muốn chàng đi giết người vậy.
Có điều, nơi đây là chốn tàng long ngọa hổ, cao thủ vô số, Hoá Cốt chưởng và Chỉ Đao đều là những thứ công phu tuyệt đỉnh mà âm độc, dùng những thứ vũ công dó đi giết người, vốn thích hợp không còn chê vào đâu được, tại sao phải bỏ đi không xài mà lại nhờ vào người khác ?
Chương trước | Chương sau