Tiết lão thái đáp :
- Dĩ nhiên là của nữ nhân thêu nên .
Lục Tiểu Phụng ngập ngừng hỏi :
- Phu nhân ⬦ ! Phu nhân không nhận lầm đấy chứ ?
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiết lão thái thái không khỏi lộ vẻ bực mình, dựng mặt lên hỏi lại:
- Ngươi coi nữ nhân có lầm không ? Hay là ngươi coi ta cũng là một cô bé ?
Lục Tiểu Phụng vội đáp :
- Không phải thế .
Tiết lão thái thái nói :
- Ta coi những cái này còn sành hơn ngươi coi nữ nhân gấp mười lần. Ta mà coi lầm thì tình nguyện đem con cháu bảo bối cho ngươi vì thua cuộc .
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Dù phu nhân thua cuộc cho cô cháu, tiểu nhân cũng không dám .
Tiết lão thái thái lộ vẻ khẩn trương hỏi :
- Sao ngươi không dám ? Chẳng lẽ thị xấu quá ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Xấu thì cô không xấu chút nào nhưng cô hung dữ quá. Lần trước tiểu nhân bị cô cắn một miếng, cơ hồ đứt cả dái tai .
Tiết Băng vẫn khép nép đứng bên, bây giờ mặt cô đỏ bừng cúi gằm xuống .
Tiết lão thái thái cười nói :
- Các ngươi bảo thị hung dữ, nhưng ta xem thị chẳng những không hung dữ chút nào mà còn ngoan ngoãn chết người .
Mụ nắm lấy tay Tiết Băng vừa cười vừa nói tiếp :
- Con nhỏ này phải chứng bệnh duy nhất là hay thẹn thùng e lệ
thái quá. Thực ra việc gì mà phải đỏ mặt. Gái cắn trai là một việc thiên kinh địa nghĩa .
Tiết Băng mặt đỏ đến mang tai khẽ nói :
- Hài nhi không dám cắn y đâu, y thúi lắm ! Tiết lão thái thái cười rộ hỏi :
- Ngươi mà không cắn thật thì sao lại biết người ta hôi thối ?
Tiết Băng "hứ" một tiếng rồi cắm đầu chạy đi. Tuy cô chạy lẹ nhưng không quên trợn mắt lên nguýt Lục Tiểu Phụng một cái, miệng nói khẽ :
- Công tử coi chừng, nghe ! Lục Tiểu Phụng ngó nàng ra chiều say sưa ngây ngất .
Tiết lão thái thái cười híp mắt lại nói :
- Ngươi muốn chạy theo thì cứ việc đi đi. Cái đó chẳng có gì bất tiện .
Lục Tiểu Phụng ngần ngại đưa mắt nhìn tấm đoạn hồng trong tay mụ .
Tiết lão thái thái cười hỏi :
- Ngươi ngó gì dữ vậy ? Chẳng lẽ ngươi sợ ta không trả lại ?
Mụ vừa cười vừa cầm tấm đoạn đưa trả Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Giả tỷ có hai mảnh thì ta làm cho con nha đầu được đôi giầy, nhưng chỉ có một mảnh .
Mụ chưa dứt lời, Lục Tiểu Phụng hỏi ngay :
- Phu nhân bảo cái này có thể dùng làm gì ?
Tiết lão thái thái đáp :
- Dĩ nhiên là làm giầy. Thứ đoạn này thường dùng để khâu mũi giầy .
Lục Tiểu Phụng ngơ ngẩn, ngập ngừng hỏi :
- Có thể làm đôi giầy đỏ được không ?
Tiết lão thái thái đáp :
- Dĩ nhiên là giầy đỏ. Đoạn hồng sao lại làm giầy đen ? Ngươi vốn là người thông minh, không hiểu trở nên ngớ ngẩn từ hồi nào ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vừa rồi tiểu nhân sợ quá thành ngớ ngẩn .
Tiết lão thái thái hỏi :
- Ngươi sợ gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu nhân sợ cô đang chờ ở ngoài cửa để cắn tiểu nhân .
Qua? nhiên chàng vừa ra cửa liền bị cắn một miếng .
Tiết Băng chờ chàng ở ngoài cửa cắn một miếng rất nặng .
Lục Tiểu Phụng sờ tai nhăn nhó cười nói :
- Xem chừng tại hạ sắp thành Gia Cát Lượng đến nơi rồi, vì đoán việc như thần .
Tiết Băng trợn mắt nhìn chàng lộ vẻ hung dữ hỏi :
- Ai bảo công tử vừa rồi đã thừa cơ khinh khi tiện thiếp ? Công tử còn thả lời ly gián bảo tiện thiếp không chịu đưa vào. Tiện thiếp mà không đưa thì công tử làm sao vào được ? Tiện thiếp chưa cắn đứt tai là còn lịch sự lắm đấy .
Lục Tiểu Phụng đành ngậm miệng. Khi cô gái cố ý kiếm chuyện rắc rối thì hạng trai thông minh đều ngậm miệng .
Tiết Băng đột nhiên cướp lấy tấm đoạn trong tay chàng hỏi :
- Cái này của ai thêu ? Tại sao công tử coi nó như một thứ bảo bối ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chỉ vì nó nguyên là một thứ bảo bối .
Tiết Băng cười lạt nói :
- Bảo bối cái con khỉ. Tiện thiếp coi nó không đáng một đồng .
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cô nương nói vậy là sai. Ít ra nó cũng đáng giá mười tám hộc minh châu, tám chục vạn lạng tiêu ngân, chín ngàn lạng vàng lá .
Tiết Băng giật mình kinh hãi nhìn chàng hỏi :
- Công tử điên rồi chăng ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không điên đâu .
Tiết Băng hỏi :
- Không điên mà sao lại nói trăng nói cuội ?
Lục Tiểu Phụng thở dài. Chàng không muốn đem việc này nói cho cô hay, nhưng chẳng sớm thì muộn cũng bị cô bức bách phải nói. Chi bằng đánh bạo nói trước thì hơn .
Tiết Băng lẳng lặng nghe chàng kể chuyện đầu đuôi, mắt cô sáng lên. Cô chờ chàng kể hết mới hỏi :
- Ngoại trừ món này, chẳng lẽ không còn chút manh mối gì nửa sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không còn gì nữa .
Tiết Băng hỏi :
- Vì thế mà công tử muốn đến nhà Phúc Thụy Tường ở kinh thành để hỏi dò tấm đoạn này bán ra từ hồi nào và bán cho ai phải không ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ hy vọng gần đây số người mua thứ đoạn hồng này không có mấy .
Tiết Băng chớp mắt nói :
- Dường như những nhà bán gấm đoạn hàng năm đều ghi sổ .
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế mà bây giờ tại hạ muốn đi ngay .
Tiết Băng nói :
- Được lắm ! Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chúng ta ư ?
Tiết Băng đáp :
- Phải rồi ! Chúng ta ⬦ Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
- Chúng ta tức là cả cô nữa hay sao ?
Tiết Băng đáp :
Chương trước | Chương sau