Trên tửu lầu im lặng như tờ không một tiếng động. Người nào cũng muốn ra đến mà không bỏ đi được.
Ai cũng biết lúc này và ở nơi đây sắp khai diễn một cuộc ác chiến kinh tâm động phách.
Đường Thiên Dung cởi bỏ trường bào đeo bao tay vào. Cái bao tay da cá lấp loáng ánh xanh biếc rất kỳ quái. Cả mặt gã cũng phảng phất màu xanh biếc thảm đạm.
Diệp Cô Thành lặng lẽ đứng yên. Bỗng y quay lại ngó đồng tử áo trắng ở phía sau đang cầm thanh trường kiếm vỏ đen, hình thức rất cao nhã dâng lên.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Kiếm đã vo tay.
Đường Thiên Dung chú ý nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Cô Thành, đột nhiên cất tiếng hỏi :
-Còn ai công nhận Phi Sa của bản môn bất quá là một hạt bụi nữa không ?
Dĩ nhiên không còn ai.
Đường Thiên Dung lại nói :
-Nếu không còn ai khác thì mời các vị xuống lầu đi hay hơn để tránh khỏi cháy thành vạ lây.
Những người muốn ngồi lại coi đnh đứng dậy đi.
Trong con mắt người võ lâm, Độc Sa của Đường gia còn đáng sợ hơn Ân Dịch.
Chẳng ai muốn dính vào một chút.
Diệp Cô Thành đột nhiên lên tiếng :
-Bất tất phải đi.
Đường Thiên Dung hỏi :
-Bất tất ư ?
Diệp Cô Thành lạnh lùng đáp :
-Ta đảm bảo Phi Sa của các hạ không phát ra được.
Đường Thiên Dung lại biến sắc.
Độc dược và ám khí của Đường gia đáng sợ không hoàn toàn vì ám khí có chất kịch độc mà còn vì thủ pháp phóng ám khi cực kỳ mau lẹ. Những người đã ngó thấy hä phóng ám khí không ai hình dung được tốc độ khủng khiếp.
Nhưng lần này Đường Thiên Dung quả nhiên chưa phóng ám khí ra được.
Tay gã vừa cử động, kiếm quang đã bay lên.
Không ai hình dung được làn kiếm quang huy hoàng rực rỡ thì cũng không ai hình dung được tốc độ của chiêu kiếm.
Đây không phải là chiêu kiếm mà là thần lôi công nổi cơn tức giận đánh một đòn chớp nhoáng.
Kiếm quang vừa thấp thoáng liền mất hút.
Diệp Cô Thành đã về tới trên đống hoa tươi.
Đường Thiên Dung vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích. Tay gã buông xuống, da mặt cứng đờ.
Kế đó mäi người đỊu ngó thấy máu tươi ở xương tỳ và hai vai gã chảy ra.
Nước mắt cũng nhỏ xuống theo.
Gã tự biết kiếp này vĩnh viễn không còn tài nào phát ám khí ra được nữa.
Đối với đệ tử ở Đường gia sự tình này còn tàn khốc và đáng sợ hơn là chết.
Diệp Cô Thành đưa mục quang trở lại ngó vào mặt Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi :
-Hảo Nhất Chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên.
Diệp Cô Thành đáp :
-Đó nguyên là kiếm pháp thiên hạ vô song.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Tại hạ thừa nhận điỊu đó.
Khóe mắt Diệp Cô Thành bỗng lộ vẻ kỳ quái. miệng cũng thốt ra câu hỏi kỳ quái :
-Tây Môn Xuy Tuyết đâu ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.
Câu hỏi đã kỳ quái thì câu trả lời cũng phải kỳ quái.
Diệp Cô Thành ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng chậm rãi hỏi :
-May mà công tử không phải Tây Môn Xuy Tuyết.
Hắn mỉm cười xoay mình trở gót đi xuống.
Trong tửu lầu đột nhiên nhốn nháo xả lên như nồi nước sôi.
Người thì lớn tiếng tranh luận, kẻ lại hốt hả chạy xuống lầu đem tin này truyền ra.
Diệp Cô Thành đã không chết mà cũng chẳng bị thương.
Mäi ngươì đều ngó thấy kiếm pháp của y mà là thứ kiếm pháp thiên hạ vô song.
Lý Yến Bắc cũng ngó thấy một cách rõ ràng nên bây giờ trước mắt y tựa hồ biến thành trống rỗng không còn vật gì.
Đỗ Đồng Hiên nhìn y đột nhiên cười nói :
-Chắc bây giờ Lý tướng quân hiểu ra tại sao Đỗ mỗ lại biến đổi chủ ý ?
Lý Yến Bắc không trả lời mà bất tất phải trả lời.
Đỗ Đồng Hiên lại nói :
-Trước nay Đỗ mỗ chỉ giết người chứ chẳng cứu ai. Lần này Đỗ mỗ phá lệ vì không muốn cho Lý tướng quân biết.
Hắn mỉm cười đứng dậy đủng đỉnh nói tiếp :
-Vì người chết không thể trả nợ thua bạc.
Chỉ người chết mới không trả nợ thua bạc.
Lý Yến Bắc mà còn sống thì không trả không xong. Con người vô tín không thể trà trộn vào đây được.
Cuộc chiến tuy chưa khai diễn nhưng ai cũng nhất định là Lý Yến Bắc thua cuộc.
Thua phải trả. Nếu không trả món nợ này thì dù có sống cũng chẳng khác gì kẻ chết rồi.
Lý Yến Bắc từ từ cầm hộp thuốc giải trên bàn lên cười nói :
-Dù sao cũng kể như Đỗ Đồng Hiên đã cứu ta một phen.
Nụ cười của Lý Yến Bắc đầy vẻ miễn cưỡng. Tay hắn cầm thuốc giải tựa hồ run rẩy không ngớt.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Dù sao bây giờ Lý lão gia hãy còn sống mà vẫn chưa thua.
Lý Yến Bắc gật đầu đáp :
-Đúng thế ! ít ra là lúc này Lý mỗ không sao.
Lục Tiểu Phụng ngưng thần nhìn hắn hỏi :
-Có điỊu bây giờ Lý lão gia tựa hồ không còn tin tưởng như trước nữa phải không ?
Lý Yến Bắc không phủ nhận điểm này, sự thực hắn không thể phủ nhận. hắn
trầm mặc hồi lâu, sau không nhịn được thở dài nói :
-Chiêu kiếm đó quả là thứ kiếm pháp thiên hạ vô song.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Kiếm pháp thiên hạ vô song không hẳn là kiếm pháp đánh đâu được đó.
Lý Yến Bắc " ủa " lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
-Trên thế gian chẳng có thứ kiếm pháp nào nhất quyết hễ đánh là thắng.
Lý Yến Bắc ngập ngừng đáp :
-Lý mỗ biết cho đến nay Tây Môn Xuy Tuyết chưa từng thất bại, vậy ít ra y cũng nắm được năm phần thắng nhưng bây giờ...
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Bây giờ làm sao ?
Lý Yến Bắc lại gượng đáp :
-Bây giờ y chưa tới kinh thành, Lý mỗ nên biết tại sao.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Lý lão gia đã không biết y ở đâu đủ tỏ y chưa đến kinh thành phải không ?
Lý Yến Bắc đáp :
-Có thể nói như vậy.
Chương trước | Chương sau