Câu này hắn nói thật.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Kim Cửu Linh ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
-Nhưng tại hạ biết bình sinh công tử động thủ với ai cũng chưa từng thất bại lần nào.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
-Bất luận việc gì ở đời cũng có lần thứ nhất.
Kim Cửu Linh đáp :
-Công tử nói hay lắm.
Hắn vươn tay lấy binh khí. Hắn lựa trái thiết trùy nặng tới hơn tám chục cân.
Công Tôn Đại Nương trầm giọng nói :
-Các vị ra ngoài hết để canh giữ cửa ngõ.
Các vị mà mụ nói đây bao quát chị em mụ và cả Thường Mạn Thiên, Giang Trọng Uy và Hoa Nhất Phàm.
Mụ biết uy lực của trái đại thiết trùy ghê gớm đến thế nào rồi. Căn nhà này tuy không nhỏ nhưng cũng không rộng lớn. Người ta thi triển thứ binh khí này mà đụng vào vật gì ở trong nhà thì vật đó sẽ vỡ tan tành.
Lục Tiểu Phụng ngấm ngầm kinh hãi trong lòng, bụng bảo dạ :
-Thằng cha này thường dùng mũi kim thêu hoa nhẹ như lông hồng, mà lúc này lại sử dụng trái đại thiết trùy nặng ngót trăm cân. Chẳng lẽ võ công của hắn đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, có thể cất vật nặng cũng như đồ nhẹ, tùy theo ý muốn ?
Kim Cửu Linh hỏi :
-Công tử dùng thứ binh khí gì ?
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm, chợt ngó thấy một hộp kim thêu hoa còn bỏ trong góc tủ. Chàng liền lựa mũi kim thêu hoa làm binh khí.
Kim Cửu Linh cả cười nói :
-Hay lắm ! Tại hạ sử đại thiết trùy, công tử dùng kim thêu hoa. Giả tỷ lúc này người ngoài ngó thấy, nhất định họ bảo công tử là tên đại đạo thêu hoa.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
-Tại hạ tuy không phải là tên đại đạo thêu hoa nhưng cũng biết thêu.
Kim Cửu Linh chuyển động mục quang hỏi :
-Công tử có thêu được thành người đui mắt không ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ không làm được.
Cặp mắt bỗng biến thành sắc như dao, chàng dằn từng tiếng :
-Nhưng tại hạ lại biết thêu người chết.
Công Tôn Đại Nương vẫn chưa ra ngoài. Mụ lặng lẽ đứng vào một góc nhà. Tuy ngoài mặt không lộ vẻ gì mà trong lòng mụ rất đỗi lo âu.
Căn nhà này đối với cây binh khí của Kim Cửu Linh biến thành nhỏ hẹp.
Hắn phát huy chiêu thức, e rằng Lục Tiểu Phụng không còn đất để né tránh.
Đại thiết trùy dài đến năm thước. Mũi kim thêu hoa lại ngắn chừng một tấc, so binh khí thì một bên rất mạnh một bên rất yếu, một bên cực nặng một bên cực nhẹ.
Người ta thường nói nhu thắng cương, nhưng nhược chưa chắc thắng cường, còn vật nhẹ chẳng thể nào kiềm chế được vật nặng. Lục Tiểu Phụng kém hẳn về mặt binh khí.
Kim Cửu Linh nhìn Công Tôn Đại Nương hỏi :
-Mời đại nương ra ngoài được chăng ?
Công Tôn Đại Nương cười lạt hỏi lại :
-Chẳng lẽ các hạ sợ bản nhân ám toán ?
Kim Cửu Linh cười đáp :
-Tại hạ biết đại nương chẳng phải hạng người như vậy, nhưng đại nương ở trong nhà khiến tại hạ cảm thấy mấy phần bị uy hiếp.
Công Tôn Đại Nương ngần ngại nheo mắt ngó Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng cười lạnh lùng nói :
-Bọn tại hạ giao thủ ở trong nhà, các vị ra ngoài cũng có thể nhìn rõ.
Công Tôn Đại Nương buông tiếng thở dài uể oải cất bước. Mụ còn quay đầu lại nói :
-Hiện giờ công lực của bản nhân đã khôi phục được tám chín phần rồi. Dù công tử có thất bại hắn cũng không thể trốn tránh được.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Tại hạ chưa nghĩ đến vụ hắn có thể chạy thoát.
Kim Cửu Linh mỉm cười nói :
-Căn nhà này là tử địa. Hiện giờ tại hạ đang nghĩ tới câu :"Trí chi tử địa nhi hậu sinh".
Hắn vừa dứt lời đã vung chùy đánh tới. Trái thiết trùy trọng lượng thật sự là tám mươi bảy cân, Kim Cửu Linh vung thiết trùy nặng như vậy mà coi nhẹ tựa lông hồng.
Chiêu thức của hắn cũng linh diệu, biến ảo chẳng khác gì mũi kim thêu hoa.
Chiêu này đánh ra đã ngấm ngầm biến hóa đến sáu bảy lần mà tuyệt không nghe một chút phong thanh.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài. Đến bây giờ chàng mới biết rõ Kim Cửu Linh qua? là người kín đáo. Võ công hắn lại cao thâm khôn lường.
Cũng trong lúc này chàng mới tin bọn Mộc đạo nhân, Khổ Qua đại sư, Cổ Tùng cư sĩ đều không phải là địch thủ của hắn.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Động tác trên tay chàng càng mau hơn.
Lục Tiểu Phụng chân bước nhẹ nhàng trượt đi, đồng thời chàng lại xoay tay phóng mũi kim thêu hoa đâm tới. Chỉ nghe đánh véo một tiếng, mũi kim rít lên như tên bắn.
Cây kim thêu hoa nhẹ như lông hồng mà ở tay chàng phóng ra phảng phất tựa vật nặng trăm cân.
Chiêu thức của chàng mãnh liệt chẳng kém gì trái đại thiết trùy.
Chỉ trong chớp mắt hai người đã qua lại mười mấy chiêu.
Cây binh khí nặng đánh ra những chiêu thức nhẹ nhàng linh diệu, cây binh khí nhẹ lại đánh ra những chiêu thức rất trầm trọng và cương mãnh phi thường ! Cuộc chiến này thật tinh tuyệt không một ai tưởng tượng được.
Giang Trọng Uy, Hoa Nhất Phàm và Thường Mạn Thiên đều lộ vẻ kinh dị. Bọn họ tuy nhìn không thấy nhưng cũng nghe rõ.
Chương trước | Chương sau