XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 5 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 21 - Bốn vua giả ngồi trong mật thất

↓↓
Sau Lục Tiểu Phụng phát giác ra mình đang ở trong tòa thạch thất hình lục giác.


Trên bàn đã bày sẵn hai bát rượu. Mặt bàn viết một chữ Uống rất lớn.


Lục Tiểu Phụng cười nói :


- Xem chừng người chịu nghe lời quả có chỗ tử tế.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hoa Mãn Lâu hỏi :


- Cái gì tử tế? Mời công tử uống rượu chăng?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Đúng thế! Lần này người ta mời tại hạ uống rượu, lần sau không chừng họ còn mời ăn thịt.


Hoa Mãn Lâu nói :


- Đây đúng là rượu Lư Châu Đại Khúc. Xem chừng Diêm đại lão bản quả nhiên đã lấy ra một thứ rượu ngon.


Lục Tiểu Phụng cười đáp :


- Nhưng rượu ngon chẳng thể dùng mãi để ngửi mà phải uống mới biết. Này! Huynh đài uống một bát, tiểu đệ uống một bát.


Hoa Mãn Lâu nói :


- Thứ rượu này uống một bát sợ say quá.


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Hay lắm! Huynh đài không uống thì để tại hạ uống.


Chàng nâng bát rượu lên đổ vào miệng uống một hơi hết quá nửa bát.


Đột nhiên chàng phát giác Hoa Mãn Lâu biến đổi sắc mặt. Chàng không nhịn được dừng lại hỏi :


- Huynh đài khó ở chăng?


Hoa Mãn Lâu cả môi miệng cũng lợt lạt. Gã hét :


- Trong nhà này dường như có mùi vị đặc biệt. Công tử ngửi thấy gì không?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Tại hạ chỉ ngửi thấy mùi rượu.


Hoa Mãn Lâu tựa hồ đứng không vững. Đột nhiên gã đưa tay ra sờ đến bát rượu cũng bưng lên uống một hớp.


Nét mặt gã đã biến thành màu xám như tro tàn, lập tức trở lại có sinh khí.


Lục Tiểu Phụng đảo mắt nhìn gã cười nói :


- Té ra rượu này còn có thể dùng để chữa bệnh.


Chàng uống hết bát rượu của mình, bỗng phát giác dưới đáy bát có chữ Liệng


Chàng liền cầm bát liệng ra đánh "choang" một tiếng. Bát đụng vào vách đá vỡ tan tành.


Bỗng chàng phát giác vách đá bắt đầu chuyển động để lộ ra một khuôn cửa ngầm.


Phía sau cửa là một trái núi. Lục Tiểu Phụng chưa đi xuống đã nhìn thấy một vùng Châu quang bảo khí.


Ruột núi trống rỗng trong phạm vi mấy chục trượng vuông. Nơi đây xếp từng đống Hồng anh thương, từng bó Quỷ đầu đao. Ngoài ra còn có những rương Hoàng kim, châu báu.


Trong đời Lục Tiểu Phụng chưa bao giờ được thấy nhiều đao, thương và châu báu như ở đây. Nhưng điều khiến cho chàng kinh dị chẳng phải là đao, thương châu báu mà là bốn người. Bốn ông già.


Bốn ông già này đều sắc mặt lợt lạt. Hiển nhiên vì đã lâu năm chưa được nhìn thấy ánh dương quang. Bốn lão già toàn mặc áo bào bằng ấm thêu rồng, lưng đeo đai ngọc. Hiển nhiên phục sức như bậc đế vương.


Phía trong đặt bốn cỗ ghế chạm rồng vàng.


Một lão già ngồi trên ghế ngơ ngẩn xuất thần.


Một lão già đang cúi xuống gẩy bàn toán. Miệng lão lẩm nhẩm tựa hồ tính toán của cải trong này.


Một lão đứng trước tấm gương đồng đang đếm những sợi tóc bạc trên đầu.


Còn một lão nữa hai tay chắp sau lưng bước lui rồi lại bước tới. Lão vừa ngó thấy bọn Lục Tiểu Phụng liền ra đón, dựng mặt lên, cất tiếng nghiêm khắc hỏi :


- Các ngươi là hạng người nào? Sao chưa thông báo đã dám sấn vào tẩm cung của cô gia? Chẳng lẽ các ngươi chưa biết hành động táo bạo này là phạm tội lăng trì?


Thái độ nghiêm nghị, nét mặt trang trọng của lão quả có khí phách một bậc đế vương, chứ chẳng phải chuyện đùa.


Lục Tiểu Phụng sửng sốt. Chàng không nhịn được hỏi lại :


- Theo lời lão nhân gia thì đây là hoàng cung hay sao?


Lão già đáp :


- Cô gia là Đại Kim Bằng Vương đời thứ mười ba của Kim Bằng vương triều.


Lục Tiểu Phụng lại một phen sửng sốt. Chàng đứng ngẩn mặt ra tựa hồ không ngờ ở trong này cũng có Đại Kim Bằng Vương.


Ai mà hiểu được Đại Kim Bằng Vương ở trong này mà lại không phải chỉ có một vị.


Lão già vừa nói dứt lời, ba lão kia lập tức xông cả lại cướp lời :


- Ngươi chớ nghe lão điên khùng này hồ ngôn loạn ngữ. Cô gia mới chân chính là Đại Kim Bằng Vương. Còn lão chỉ là của giả.


Sau cả bốn vị tranh nhau lên tiếng :


- Ta mới là Đại Kim Bằng Vương chân chính còn ba lão kia đều mạo xưng.


Lúc này bốn lão tranh chấp nhau đỏ mặt tía tai. Bao nhiêu khí phách vương giả vừa rồi đều mất hết, chẳng còn ra thể thống gì nữa.


Lục Tiểu Phụng chợt phát giác ra họ toàn là người điên hay ít ra cũng mắc chứng rồ dại.


Gặp phải hạng người này biện pháp hay nhất là chuồn đi cho rảnh.


Lục Tiểu Phụng tưởng chừng dù có được hết thảy vàng bạc châu báu trên đời mà phải lưu lại trong khoảng khắc chàng cũng không ham.


Khốn nỗi lúc Lục Tiểu Phụng muốn lui ra mới phát giác cửa thạch thất đã đóng lại.


Bốn lão già bao vây chàng tới tấp tranh nhau hỏi :


- Ngươi coi bọn ta ai là Đại Kim Bằng Vương chân chính? Ngươi cứ theo lương tâm mà nói thẳng.


Bộ mặt lợt lạt, suy nhược của bốn lão già đột nhiên đều lộ vẻ điên khùng, đanh ác.


Lục Tiểu Phụng biết rằng mình trỏ bất cứ ai là Đại Kim Bằng Vương chân chính thì ba lão kia cũng lập tức liều mạng với mình.


Trong đời chàng chưa từng gặp cảnh ngộ nào đáng tức cười lại đáng sợ như bữa nay.


Giữa lúc ấy bỗng nghe ba tiếng chuông rất lọt tai. Mặt sau vách núi lộ ra một khuôn cửa.


Bốn gã thiếu niên mình mặc áo hoàng bào theo kiểu nội giám, tay mỗi người bưng một hộp thực phẩm sơn đỏ nối đuôi nhau đi ra.


Bốn lão lập tức trở về ngồi trên ghế chạm rồng, vẻ mặt lại biến thành nghiêm chỉnh trang trọng.


Bốn thiếu niên chia nhau quỳ xuống trước mặt bốn lão già. Hai tay bưng hộp thực phẩm dâng lên, miệng hô :


- Xin bệ hạ dùng ngự thiện.


Lục Tiểu Phụng càng điên đầu vì chàng nghĩ đến bể óc cũng không sao hiểu được vụ này là thế nào?


Chàng tự hỏi :


- Chẳng lẽ bốn lão này đều cũng là Đại Kim Bằng Vương cả? Không thì tại sao lại có bọn nội giám chầu hầu cơm nước cho họ.


Rồi chàng tự nhủ :


- Không thể thế được. Hiển nhiên đây là sản nghiệp riêng tư của Hoắc Hưu. Sao lại có bốn ông vua dùng chốn này làm tẩm cung?


Khuôn cửa ở vách núi mặt sau còn bỏ ngỏ. Chàng lén lút kéo áo Hoa Mãn Lâu cùng nhau chuồn qua.


Phía sau cửa lại là một đường hầm. Cuối đường hầm lại có từng cửa nữa. Hai người đẩy khuôn cửa này ra quả nhiên ngó thấy Hoắc Hưu.


Hoắc Hưu mặc xiêm áo bằng vải màu lam trải qua nhiều lần giặt giũ đã phai màu gần như áo trắng. Chân lão xỏ đôi giày rách. Lão ngồi dưới đất đang hâm rượu trong một cái bình thiếc cũ kỹ đặt trên lò lửa bằng đất nặn.


Mùi rượu thơm ngát.


Mùi thơm dàn dụa trộn lẩn vào không khí trong hầm khiến ai cũng ngửi thấy.


Cái hỏa lò bằng đất nung tuy bé nhỏ nhưng cũng đủ làm tiêu tan khí hàn lạnh để trở nên ấm áp dễ chịu.


Lục Tiểu Phụng nhẹ buông tiếng thở dài nói :


- Quả nhiên tại hạ đã tìm đúng chỗ mà đến nơi cũng vừa đúng lúc.


Hoắc Hưu cũng thở dài :


- Lão phu không sao hiểu được cha này, vì lẽ gì cứ đúng lúc mình có rượu uống là lại tìm đến.


Lão tủm tỉm cười quay đầu lại. Cặp mắt sáng lên khiến cho con người tuổi tác già nua hãy còn lộ ra sinh khí bồng bột. Lão nói tiếp :


- Công tử không sợ dơ áo thì ngồi xuống đây uống một chung.


Lục Tiểu Phụng ngó lại màu áo tươi thắm của mình, lại nhìn đến quần áo cũ kỹ phai màu trên mình Hoắc Hưu, chàng không nhịn được cười rộ :


- Giả tỷ bọn tại hạ sau này giầu có chắc cũng mặc quần áo theo kiểu lão gia.


Hoắc Hưu "Ủa" lên một tiếng.


Lục Tiểu Phụng lại nói :


- Thứ y phục này chỉ có các bậc đại phú ông mới xứng, còn bọn tại hạ chưa đáng.


Hoắc Hưu hỏi :


- Tại sao vậy?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Để anh yêu em lần nữa

Để anh yêu em lần nữa

Anh có thể làm gì? Giải thích với cô rằng tất cả những thứ kia chỉ là hiểu nhầm,

23-06-2016
Vì vợ rồi lại vì con

Vì vợ rồi lại vì con

(khotruyenhay.gq) Tôi không biết mình nên cảm ơn hay oán ghét Thanh Hải vô thượng sư, vì

30-06-2016
Matcha, yêu đã tính sau

Matcha, yêu đã tính sau

Cho đến khi gặp Yasu, tôi mới nhận ra trong chuyện tình cảm, mọi thứ đều không thể

24-06-2016
Vợ tôi không xinh!

Vợ tôi không xinh!

Audio - Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn:

28-06-2016
Gió

Gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") "Khi một

25-06-2016
Em thua rồi nhé

Em thua rồi nhé

"Anh kia! Bỏ ra đau quá!" Mặt nó nhăn nhó trố mắt nhìn anh. Anh quay sang nó nở nụ

23-06-2016