Ring ring
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 126 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 20 - Tìm tìm kiếm kiếm

↓↓

Lục Tiểu Phụng lại cảm thấy muốn quy ẩn.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nghĩ đến chuyện quy ẩn giang hồ, chàng lập tức nghĩ đến cái người bầu bạn với mình.


Nghĩ đến Sa Mạn, máu của chàng lập tức chạy nhanh lên.


Sa Mạn đang ở đâu ?


Lão Thực hòa thượng đang ở đâu ?


Cung Cửu đang ở đâu ?


Chàng phải đi đâu để tìm Sa Mạn ?


Chàng phải đi về hướng nào, mới tìm ra tung tích của Sa Mạn ?


Chàng không biết.


Chàng chỉ biết một điều. Chàng phải đi tìm, đi tìm kiếm.


Nếu chẳng thấy bóng dáng bọn họ Ở đâu, cách duy nhất của chàng là, tự mình khoe hành tung của mình ra, cho bọn Cung Cửu tìm lại.


Vì vậy chàng quyết định làm một chuyện:


đến Trường An náo loạn một trận.


oo Thành phố náo nhiệt, thành phố náo nhiệt trong hoàng hôn.


Người qua kẻ lại, xe ngựa qua lại, Lục Tiểu Phụng cũng nhập vào trong đám người.


Quán ăn. Quán ăn ở Trường An.


Lục Tiểu Phụng đi qua ba mươi tám quán ăn, bèn quyết định bước vào trong Trường An phạn điếm. Bởi vì Trường An phạn điếm là chỗ nhiệt náo nhất, lớn nhất, sạch sẽ nhất.


Quan trọng nhất là, chàng phát hiện ra, Trường An phạn điếm đã có đầy khách trong đó.


Bước vào cửa lớn phạn điếm, ngay cả phổ ky cũng bận quá không kịp lại chào khách. Chàng rất cao hứng, bởi vì đấy là điều chàng đang muốn.


Chàng nhìn quanh một lượt, thấy có một bàn vuông có ba người ngồi, ba gã đại hán lực lưỡng mày thô mắt lớn.


Lục Tiểu Phụng quyết định chọn ba gã đại hán này làm đối tượng.


Lục Tiểu Phụng đứng ngay chỗ trống chính giữa hai gã đại hán.


Lục Tiểu Phụng nhìn ba gã đang ngẩng đầu lên nhìn mình:


- Ta ngồi đây được không ?


- Không được.


Đấy là giọng của một người trong bọn.


Lục Tiểu Phụng kéo ghế ngồi xuống.


Ba gã đại hán sáu con mắt đang trừng lớn lên.


- Ta đã nói không được, ngươi có điếc không ?


Lục Tiểu Phụng nhìn gã đang nói cười cười:


- Ta không phải kẻ điếc.


- Vậy thì sao người còn không cút đi ?


Giọng nói của gã đại hán đã thấy cao lên.


- Ta cút không được, bởi vì tuy ta không phải là kẻ điếc, ta là một người.


- Ngươi là ai ?


- Ta là Lục Tiểu Phụng.


Ba gã đại hán ngốc mặt ra, sau đó cả ba cùng ngẩng mặt lên trời cười ha hả. Một người trong bọn còn thò tay ra sờ sờ trên miệng Lục Tiểu Phụng chỗ hàm râu bị cạo, nói:


- Ngươi là Lục Tiểu Phụng ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta là Lục Tiểu Phụng.


Người đó nói:


- Vậy thì, ngươi biết ta là ai không ?


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Ngươi là ai ?


Người đó nói:


- Ta họ Lục.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Sao ?


Người đó nói:


- Ta tên là Lục Đại Long.


Lục Tiểu Phụng vỗ tay nói:


- Hay, tên hay.


Người đó nhìn Lục Tiểu Phụng một cách kỳ dị.


Lục Tiểu Phụng cầm ly rượu trước mặt gã "Lục Đại Long" lên, nói:


- Đây, ta kính ngươi một ly.


"Lục Đại Long" ngẩn mặt ra.


Lục Tiểu Phụng ực một hơi cạn ly nói:


- Ngươi tên là Đại Long, ta tên là Tiểu Phụng, chúng ta đúng là một cặp.


"Lục Đại Long" đập bàn một cái, cao giọng nói:


- Đúng vậy, lão tử đi với nhi tử, đại long đi với tiểu phụng, ta tưởng ngươi cũng hiểu chuyện đó ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Chuyện đó có gì không hiểu ? Nhưng ta có chỗ không hiểu lắm.


Người đó nói:


- Chỗ nào ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ai là lão tử ? Ai là nhi tử ?


Ba người cùng cười ha hả lên, hình như đây là chuyện buồn cười nhất trong đời của bọn họ, cười lăn quay bò càng, cả một phòng ăn đều nhìn vào bọn họ, cả bàn rượu thịt đang rung cả lên.


Còn một gã đại hán cười lớn, vừa chỉ vào Lục Tiểu Phụng vừa nói:


- Ngươi không hiểu thật sao ?


Lục Tiểu Phụng nghiêm trang nói:


- Không hiểu thật.


Gã đại hán đang cười lớn bỗng ngưng bặt lại, còn hai gã kia cũng không cười nữa.


Nụ cười trên mặt bọn họ bỗng dưng biến thành nét mặt khổ sở thật khó coi. Bởi y bọn họ thấy Lục Tiểu Phụng nhẹ nhàng vỗ vào mé cạnh bàn, miếng gỗ cạnh bàn đã bị biến thành gỗ vụn rơi lả tả xuống đất.


Bọn họ cười không nổi, trong dầu bọn họ bỗng nổi lên một ý niệm:


không chừng người này quả thực là Lục Tiểu Phụng.


Vì vậy gương mặt bọn họ bèn lộ vẻ rất ưu sầu lấm lét nhìn Lục Tiểu Phụng.


Lục Tiểu Phụng bật cười.


Lục Tiểu Phụng cười nói:


- Các ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.


"Lục Đại Long" dở giọng đưa đám ma ra hỏi:


- Câu hỏi gì ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ai là lão tử ? Ai là nhi tử ?


"Lục Đại Long" bỗng thò tay ra đánh vào mặt mình hai bạt tai nói:


- Ông là lão tử, tôi là con rùa con của ông.


Phách phách hai tiếng, y nói xong lại đánh cho mình thêm hai bạt tai nữa.


Lục Tiểu Phụng lại lắc đầu, nói:


- Trả lời trật rồi.


Biểu tình trên gương mặt của "Lục Đại Long" lại càng khó coi, sém chút nữa là muốn khóc lên, y hỏi:


- Trả lời sai rồi ? Không lẽ ông làm con rùa con của tôi ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Người mẹ câm

Người mẹ câm

Tôi bị những xa hoa phù phiếm nơi chốn thành thị cám dỗ, hoàn toàn quên mất mình còn

23-06-2016
Búp bê lật đật

Búp bê lật đật

Phải cho nó biết tự vươn vai đứng dậy trước những khó khăn thách thức thì sau này

24-06-2016
Ghim lòng

Ghim lòng

Những lỗi lầm, bội phản, nỗi đau qua năm tháng ta có thể dần xóa nhòa. Thế còn vết

29-06-2016
Món quà chưa gửi

Món quà chưa gửi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Mười

27-06-2016
Anh sẽ đi cùng em chứ?

Anh sẽ đi cùng em chứ?

Con gái khi yêu, đúng là điên, chẳng lo cho bản thân mình, chỉ lo không về gặp được

26-06-2016