-Có phải là người biết thêu hoa không ?
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Chẳng những biết thêu hoa mà thêu cả tròng mắt nữa.
Kim Cửu Linh mắt sáng rực chĩa ngón tay cái lên nói :
-Lục Tiểu Phụng qua? không hổ là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
-Chỉ vì thích nghe câu này mà mắc bẫy không biết bao nhiêu lần. Lạ ở chỗ đến bây giờ vẫn chưa thấy nhàm tai.
Kim Cửu Linh cười rộ, muốn mở rương ra.
Lục Tiểu Phụng cản lại nói :
-Hãy khoan ! Kim Cửu Linh lấy làm kỳ hỏi :
-Còn chờ gì nữa ?
Lục Tiểu Phụng chớp mắt hỏi :
-Ngươi có biết tên đại đạo thêu hoa đó là ai không ?
Kim Cửu Linh đáp :
-Chẳng lẽ không phải là Công Tôn Đại Nương ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu, lại hỏi :
-Công Tôn Đại Nương là người thế nào ngươi có biết không ?
Kim Cửu Linh đáp :
-Tại hạ không biết.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Ngươi đoán thử coi.
Kim Cửu Linh ngần ngừ đáp :
-Mụ là một bà già.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Tiếp tục đoán nữa đi.
Kim Cửu Linh đáp :
- Dù chẳng phải mụ già lụ khụ thì cũng không phải hạng gái ít tuổi, nếu mụ còn ít tuổi thì chẳng thể hành động lợi hại đến thế ! Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Còn gì nữa ?
Kim Cửu Linh đáp :
-Tại hạ biết mụ không đẹp tốt gì, vì người đàn bà đẹp chẳng bao giờ lại tình nguyện cải trang thành mụ già lụ khụ.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
-Bình thời người ta bảo ngươi liệu việc như thần, nhưng lần này ngươi liệu việc như heo.
Kim Cửu Linh hỏi :
-Chẳng lẽ tại hạ đoán trật ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Trật ơi là trật ! Kim Cửu Linh ngạc nhiên hỏi :
-Vậy mụ là con người như thế nào ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Mụ là người đàn bà có thể khiến cho đàn ông điên đảo thần hồn, say mê đến chết tươi, nhất là hạng trai như lão Kim.
Kim Cửu Linh nhăn nhó cười hỏi :
-Tại hạ đâu có phải hạng trai như vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Lão là con quỷ đói trong hạng hiếu sắc. Tại hạ chỉ hy vọng lão ngó thấy mụ rồi đừng để cho mụ làm mê mẩn tâm thần.
Kim Cửu Linh cười nói :
-Quỷ háo sắc cũng nhiều loại. Ít ra tại hạ chưa phải là hạng háo sắc tầm thường.
Lão mở rương ra rồi đứng ngẩn người.
Trong rương là một mỹ nhân tuyệt mỹ thật sự, đẹp như đóa hoa hải đường đang mơ màng giấc điệp.
Mụ tuy không còn trẻ trung, nhưng cái đẹp của mụ khiến cho người ta chẳng nghĩ gì đến tuổi tác nữa.
Kim Cửu Linh thở dài nói :
-Xem chừng công tử làm việc này không đến nỗi khổ não.
Lục Tiểu Phụng cười lạt. Đột nhiên hỏi :
-Hoa Mãn Lâu đâu ?
Kim Cửu Linh đáp :
-Gã đi rồi.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi :
-Sao gã không chờ tại hạ ?
Kim Cửu Linh đáp :
-Gã phải đến Tử Kim Sơn có việc gấp.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
đi làm gì ?
Kim Cửu Linh thở dài đáp :
-Bạch Vân thành chúa đã ước hẹn Tây Môn Xuy Tuyết mở trận quyết đấu ở Tử
Kim Sơn vào ngày mồng một tháng sau.
Lục Tiểu Phụng biến sắc.
Kim Cửu Linh lại nói :
-Số người hay tin này không phải là ít. Tại đây đã nhiều người lên đường đi Tử Kim Sơn rồi. Theo chỗ tại hạ biết nhiều người đem hai nhân vật đó ra mà đánh cuộc. Ba phần có đến hai nắm chắc Diệp Cô Thành sẽ thắng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Bữa nay là ngày nào ?
Kim Cửu Linh đáp :
-Hai mươi bốn rồi.
Lục Tiểu Phụng nhảy bổ lên nói :
-Bây giờ tại hạ phải đi ngay may ra còn kịp.
Kim Cửu Linh nói :
-Nhưng còn Công Tôn Đại Nương này...
Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
-Tại hạ đã giao xong. Bây giờ từ đầu đến gót chân mụ thành người của lão Kim rồi.
Kim Cửu Linh nhăn nhó cười hỏi :
-Phải chăng công tử muốn làm mê hoặc tại hạ ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ chỉ hy vọng lão Kim là người không để mỹ sắc mê hoặc.
Kim Cửu Linh nói :
-Cái đó thì công tử cứ yên dạ.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Tại hạ chẳng yên dạ chút nào.
Kim Cửu Linh cười nói :
-Người đàn bà này là con rắn độc. Tại hạ không lớn mật đâu. Ít ra còn phải đề phòng nó đớp một miếng.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Vì hiện giờ mụ chẳng thể cắn người, nên tại hạ không yên dạ.
Kim Cửu Linh hỏi :
-Rắn độc cũng có lúc không cắn người ư ?
Chương trước | Chương sau