Mục Dịch cũng đã sớm nhìn ra thế thắng bại của đôi bên, kêu lên:
- Niệm nhi, không cần tỷ thí nữa, công tử gia hơn con nhiều lắm.
Nghĩ thầm:
- Thiếu niên này võ công cao cường, dường như không chỉ là bọn đệ tử khố gấm chỉ biết cờ bạc trai gái, để hỏi rõ gia thế của y xem, chỉ cần không phải là con quan lại nước Kim thì con gái mình cũng có chỗ nương nhờ suốt đời.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bèn luôn miệng kêu lớn, bảo hai người dừng tay.
Hai người đang đấu tới lúc quyết liệt, nhất thời làm sao dừng tay được? Công tử kia nghĩ thầm:
- Bây giờ mà ta muốn đả thương ngươi thì dễ như trở bàn tay, chỉ là có chỗ không nên.
Đột nhiên chưởng biến thành trào móc lên đã nắm được cổ tay trái cô gái, cô gái sau cơn hoảng sợ lập tức giật mạnh ra. Công tử kia thuận thế đẩy nhẹ một cái, cô gái chân đứng không vững, đã sắp ngã lăn ra đất, công tử kia tay trái choàng qua đã ôm nàng vào lòng. Mọi người đứng xem chung quanh lại hò reo khen ngợi, chỉ nghe tiếng ầm ầm vang thành một tràng.
Cô gái xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, hạ giọng năn nỉ:
- Buông ta ra mau đi!
Công tử kia cười nói:
- Ngươi gọi ta một tiếng thân ca ca, ta sẽ buông ngươi ra.
Cô gái giận y khinh bạc, dùng sức giẫy một cái, nhưng bị y ôm chặt, làm sao giẫy ra được?
Mục Dịch bước lên nói:
- Công tử thắng rồi, xin buông tiểu nữ ra đi!
Công tử kia hô hô cười lớn, vẫn không chịu buông.
Cô gái nóng ruột, phi chân đá vào huyệt Thái dương của y, buộc y không thể không buông tay ra. Công tử kia buông tay phải ra, giơ tay gạt một cái, cổ tay móc lại đã nắm được chân phải của nàng, công phu cầm nã của y quả thật đã sử dụng như ý, bắt tay là nắm được tay, bắt chân là nắm được chân. Cô gái càng nóng ruột, cố sức giật chân lại, chiếc hài thêu hoa hồng trên bàn chân tuột ra, nhưng rốt lại cũng đã giằng ra được khỏi vòng tay của y, ngồi phếch dưới đất, xấu hổ cúi đầu sờ sờ chiếc tất trắng. Công tử kia cười hì hì, đưa chiếc hài lên mũi làm ra vẻ ngửi ngửi.
Bọn vô lại bên ngoài lẽ nào lại không thừa cơ pha trò, đồng thanh kêu lên:
- Thơm quá!
Mục Dịch cười nói:
- Tôn tính đại danh của ngươi là gì?
Công từ cười nói:
- Không cần nói đâu!
Rồi quay lại khoác cẩm bào lên, nhìn cô gái áo đỏ một cái nhét chiếc hài thêu vào bọc. Đúng lúc ấy một trận gió mạnh thổi lên, trên không lác đác có mấy bông tuyết rơi xuống, đám người nhàn rỗi chung quanh có nhiều kẻ kêu lên:
- Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi!
Mục Dịch nói:
- Chúng tôi ngụ ở khách sạn Cao Thăng, trên phố lớn phía tây thành, mời về đó nói chuyện.
Công tử kia nói:
- Nói chuyện gì? Tuyết rơi rồi. Ta phải về nhà đây.
Mục Dịch ngạc nhiên biến sắc nói:
- Ngươi đã thắng được tiểu nữ, ta đã nói trước, tự nhiên sẽ gả con gái cho ngươi. Đây là việc chung thân đại sự, há lại có thể qua loa cho xong?
Công tử kia hô hô cười rộ, nói:
- Bọn ta chỉ là đùa chơi bằng quyền cước, kể ra cũng hay. Còn chiêu thân à, ha ha, xin cám ơn!
Mục Dịch tức xanh mặt, nhất thời không nói nên lời, chỉ vào y nói:
- Ngươi.., ngươi...
Một tên tùy tùng của công tử cười nhạt nói:
- Công tử gia của bọn ta là hạng người nào, lại đi thông gia với hạng người giang hồ hèn hạ các ngươi à? Ngươi nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy!
Mục Dịch giận quá vung tay tát một cái, lực đạo rất mạnh, tên tùy tùng ấy lập tức ngất đi luôn. Công tử kia cũng không cãi cọ với y sai người đỡ tên tùy tùng ấy rồi lên ngựa. Mục Dịch tức giận nói:
- Ngươi định đùa giỡn với bọn ta một chút phải không?
Công tử kia cũng không đáp chân trái đã đạp lên bàn đạp.
Mục Dịch tay trái lật một cái, nắm cánh tay trái của y quát:
- Được, con gái ta cũng không thể gả cho kẻ tiểu nhân khinh bạc như ngươi, trả chiếc hài đây!
Công tử kia cười nói:
- Đó là cô ta tình nguyện tặng ta, có liên can gì tới ngươi? Chiêu thân thì không cần, nhưng chiếc hài này thì không thể không cần.
Tay trái vung một vòng tròn nhỏ, vừa hơi vận kình đã hất tay Mục Dịch ra. Mục Dịch tức giận toàn thân phát run, quát:
- Ta liều mạng với ngươi!
Rồi nhảy vọt lên tung người về phía trước, hai tay ra chiêu Chung cổ tề minh đánh vào huyệt Thái dương hai bên trán địch nhân. Công tử kia ngửa người tránh khỏi, chân trái đặt trên bàn đạp ngựa nhấc lên, phi thân vọt vào bãi đất trống cười nói:
- Nếu ta đánh bại lão già nhà ngươi, thì ngươi không được ép ta làm con rể nữa nhé!
Người xem chung quanh phần đông đều tức giận gã công tử này khinh bạc vô hạnh, cậy thế khinh người, ngoài vài tên vô lại hô hô cười lớn, số còn lại đều nén giận không nói gì.
Mục Dịch không nói, vặn lưng một cái ra chiêu Hải yến lược ba, thân hình vọt lên lao nhanh về phía công tử. Công tử kia biết y giận lắm, lúc ấy không dám coi thường, nép người qua một bên, chưởng trái ra chiêu Độc xà tầm huyệt thủ đâm vào bụng dưới y. Mục Dịch né qua bên phải, chưởng phải mau lẹ đánh vào huyệt Kiên tĩnh của đối phương. Công tử kia vai trái hơi trầm xuống tránh qua phát chỉ, không chờ chưởng trái rút về, chưởng phải đã từ dưới chưởng trái đánh mau ra một chiêu Thâu vân hoán nhật, cánh tay trái bên trên che mất tầm nhìn của đối phương, chưởng này xuất kỳ bất ý, vô cùng hiểm độc. Mục Dịch tay trái trầm xuống một cái, khuỷu tay đã đánh xuống chưởng của y, tay phải quét ngang ra một quyền, đợi y cúi đầu tránh, đột nhiên hai tay chắp lại một chiêu Vi Đà hiến chữ đánh vào cằm y.
Công tử kia lúc ấy bất kể biến chiêu thế nào đều không khỏi bị trúng của y một chưởng, chợt nảy ý độc ác hai tay đưa mau lên nhanh như chớp, mười ngón tay chia ra chụp lên hai mu bàn tay của Mục Dịch, kế nhảy ra phía sau, đầu mười ngón tay đã nhuộm màu đỏ.
Những người đứng xem chung quanh đều bật tiếng la hoảng, chỉ thấy Mục Dịch mu bàn tay máu chảy ròng ròng. Cô gái vừa giận vừa sợ, vội bước lên đỡ cha, xé vạt áo cha băng bó cho y. Mục Dịch đẩy con gái một cái, nói:
- Tránh ra, hôm nay không liều mạng với y không xong.
Cô gái kia mặt hoa ảm đạm, nhìn chằm chằm vào công tử kia, đột nhiên rút trong bọc ra một ngọn chuỳ thủ đâm vào ngực mình. Mục Dịch cả kinh, bất kể mình sẽ bị thương, đưa tay chặn lại, cô gái thu thế không kịp, nhát kiếm ấy đâm trúng bàn tay của cha.
Quách Tĩnh đứng xem nhìn thấy chuyện bất bình như thế đời nào nhịn được nữa? Thấy công tử kia chùi máu trên mười ngón tay vào áo, lại định lên ngựa, lúc ấy hai tay rung lên, nhè nhẹ đẩy những người phía trước ra bước vào bãi đất, kêu lên:
- Này, ngươi làm thế là không đúng rồi!
Công tử kia thoáng ngẩn người rồi cười nói:
- Vậy làm sao mới đúng?
Đám thủ hạ tùy tùng thấy Quách Tĩnh ăn mặc quê mùa, nói giọng phương Nam, lại nghe công tử nhại giọng y để pha trò, đều buông tiếng cười rộ.
Quách Tĩnh ngơ ngác, cũng không biết họ cười gì nghiêm mặt nói:
- Ngươi phải cưới vị cô nương này mới đúng.
Công tử kia nghiêng nghiêng đầu, cười sằng sặc nói:
- Tại sao ta phải cưới chứ?
Quách Tĩnh nói:
- Nếu ngươi không muốn cưới nàng sao lại bước vào tỷ võ? Trên lá cờ của nàng ghi rất rõ bốn chữ Tỷ võ chiêu thân mà.
Công tử kia sa sầm mặt, nói:
- Thằng tiểu tử nhà ngươi dây vào chuyện không phải của mình, là muốn gì?.
Quách Tĩnh nói:
- Vị cô nương này dung mạo đã xinh đẹp, võ nghệ lại cao cường, sao ngươi không muốn? Ngươi không thấy nàng tức giận tới mức vung đao muốn tự tử sao?
Công tử kia nói:
- Nói chuyện với thằng tiểu tử ngốc nhà ngươi chỉ phí lời.
Rồi quay người định bỏ đi. Quách Tĩnh vươn tay cản, nói:
- Ồ, sao lại muốn bỏ đi?.
Công tử kia nói:
- Cái gì?
Quách Tĩnh nói:
- Ta đã chẳng khuyên ngươi cưới vị cô nương này rồi sao?
Công tử kia cười gằn một tiếng, rảo chân bước đi.
Mục Dịch thấy Quách Tĩnh khảng khái trượng nghĩa, biết y là một thiếu niên nóng nảy thẳng thắn, nhưng nghe y trò chuyện với công tử thì rõ ràng tâm địa thuần phác, hoàn toàn không hiểu việc đời, lúc ấy bèn bước tới bên cạnh nói với y Tiểu huynh đệ, đừng đếm xỉa gì tới y, chỉ cần ta còn một hơi thở thì mối thù này không thể không trả. Rồi cao giọng quát:
- Này, người để lại tên họ xem sao!
Công tử kia cười nói:
- Ta đã nói không thể gọi ngươi là cha vợ, ngươi còn hỏi tên ta làm gì?
Quách Tĩnh cả giận vọt người nhảy qua quát:
- Vậy thì ngươi trả lại hài cho vị cô nương kia.
Công tử nổi giận nói:
- Có liên can gì tới ngươi? Ngươi ưng ý vị cô nương này rồi phải không?
Quách Tĩnh lắc đầu nói:
- Không phải! Rốt lại ngươi có chịu trả không?
Công tử đột nhiên vung tay trái ra tát mạnh vào mặt Quách Tĩnh một cái. Quách Tĩnh cả giận, thi triển phép Giảo nã trong Cầm nã thủ, tay trái ngửa lên trên xoay ra bên phải, tay phải úp xuống dưới xoay ra bên trái, hai tay giao nhau chụp xuống. Vừa chụp được một cái cũng đồng thời giữ cứng huyệt Mạch môn trên hai cổ tay công tử.
Công tử kia vừa sợ vừa giận, giật một cái không giằng ra được, quát lên:
Chương trước | Chương sau