Snack's 1967
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 14 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 20 - Kiếm thần mỉn cười (Hết)

↓↓
Đêm đã khuya, đêm khuya không có ánh trăng.


Nếu bắt đầu ăn tiệc từ lúc trời vừa tối, thì giữa đêm chính là lúc bắt đầu tiệc tan, do đó, yến tiệc ở đại sảnh nhà Sa đại hộ, cũng đã đến lúc sắp tan.


Yến tiệc ở nhà Sa đại hộ, dĩ nhiên là chiêu đãi các bậc quý khách ở Trung Nguyên tiêu cuộc.


Mà muốn kết thúc yến tiệc ở nhà Sa đại hộ, người rời khỏi bàn trước dĩ nhiên phải là các bậc quý khách ở Trung Nguyên tiêu cuộc.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lúc các vị bảo tiêu đứng dậy, Sa đại hộ bỗng nhiên nâng ly rượu lên, nói:


_Có một chuyện, tôi cảm thấy rất áy náy.


_Sa huynh có thịnh tình chiêu đãi thế, chúng tôi cảm khích còn không muốn kịp,


Sa huynh lại nói gì đến chuyện áy náy.


Bách Lý Trường Thanh ôm quyền nói.


_Rượu thịt đạm bạc, tổng tiêu đầu lại đây chơi, đã là may mắn lắm rồi. Vì vậy, chuyện này, tôi nhất định phải tự phạt mình một ly, gọi là xin thứ lỗi cho.


_Chuyện gì vậy?


Bách Lý Trường Thanh hỏi.


_Tệ xá nhỏ quá thôi.


_Nhỏ quá? Nhỏ quá cũng có liên hệ đến chuyện Sa huynh áy náy sao?


_Dĩ nhiên là có.


Sa đại hộ uống cạn ly rượu rồi nói:


_Chỉ vì nhỏ quá nên chỉ tiếp đãi được có ba người trong quý tiêu cuộc.


Bách Lý Trường Thanh còn chưa kịp nói gì, ông chủ tiệm tạp hóa đã giành nói:


_Không sao, chỗ tôi tiếp đãi được hai người.


Cung Tố Tố cũng giành nói:


_Hai vị tỷ muội này, ở tạm nhà tôi được rồi.


Ông chủ tiệm quan tài cũng giành nói:


_Nếu các vị to gan, không sợ chuyện ngủ trong quan tài, chỗ của tôi cũng có thể ở được.


Bách Lý Trường Thanh chỉ còn nước vòng tay cảm tạ rối rít.


Do đó, những người Trung Nguyên tiêu cuộc đều bị phân tán ra.


Thật ra, phải nói là lực lượng của Trung Nguyên tiêu cuộc đã bị phân tán ra.


Tuy đêm nay không có ánh trăng, những chiếc xe bảo tiêu đậu ở ngoài cửa nhà Sa đại hộ còn có thể thấy rõ vị trí chỗ nào.


Không những xe còn có thể nhận ra, ngay cả người phòng vệ những chiếc xe bảo tiêu cũng có thể thấy rõ ràng.


Một trong những kẻ phòng vệ bỗng nhiên trừng mắt nhìn vào bụi hoa ở đằng xa.


Y vừa thấy có bóng người vừa vụt qua.


Y không hô hoán lên, vì y nghĩ là mình bị hoa mắt. Uống rượu nhiều một tý thường thường hay bị hoa mắt.


Chẳng qua, dù y có muốn la lên, cũng la không nổi.


Bởi vì, có một cây kim châm rất nhỏ, đã từ chỗ bóng người vừa biến mất bay lại.


Cây kim châm đó, dĩ nhiên là nhắm tới cổ họng của người phòng vệ.


Vì vậy, trừ chuyện trừng to mắt, bàn tay phải quờ quạng đưa lên cổ muốn rút kim ra, y chẳng kêu lên được tiếng nào.


Tiếp theo đó, một nhát đao đã cắt đứt cổ họng của một người phòng vệ khác.


Rồi lại có một sợi dây thừng đang xiết chặt vào cổ họng của người phòng vệ thứ ba.


Màn đêm, vẫn cứ thế, yên lặng tĩnh mịch.


Tuy đã khuya lắm, nhà của Cung Tố Tố vẫn còn thắp đèn sáng trưng như ban ngày.


Trong đêm tối, ánh đèn trong nhà thường thường cho người lữ hành một cảm giác ấm cúng và thân thiết.


Hai vị nữ tiêu sư của Trung Nguyên tiêu cuộc quả có cái cảm giác đó.


Vì vậy, bọn họ vừa tiến vào sảnh đường nhà của Cung Tố Tố, bèn cảm thấy rất thoải mái. Những người cảm thấy thoải mái, thường thường muốn cho người ta biết cảm tưởng của mình.


Cung Tố Tố chỉ mỉm cười nghe bọn họ tán tụng mình và chỗ ở của mình đẹp đẽ thế nào. Sau đó, bà ta mới nói:


_Khó mà gặp được hai vị cô nương, chúng ta uống thêm một tý nữa được không?


Người ta ở trong hoàn cảnh thoải mái, có khi nào từ chối được một nhiệt tình như thế?


Dĩ nhiên là không.


Do đó, Cung Tố Tố bèn vỗ tay hai cái.


Sau đó, rượu thịt lập tức được dọn ra trên bàn.


Đem rượu đem thịt ra, là một mụ già.


Nếu như quan sát kỹ lưỡng một tý, sẽ nhận thấy bước chân bà già thật là vững chắc, không có tý gì là già cả.


Còn nếu như kéo được váy quần bà ta lên, sẽ phát hiện ra cặp đùi trơn láng không khác gì của thiếu nữ.


Những chuyện đó, dĩ nhiên các nữ tiêu sư không hề chú ý tới.


Bọn họ không những không chú ý đến những chuyện đó, ngay cả một tý phòng bị cũng không có, Cung Tố Tố vừa nâng ly mời, bọn họ cũng đều cạn chén.


Bà lão phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, lập tức lại rót rượu vào hai ly.


Ly thứ ba.


Đến ly thứ tư, bà lão bỗng nhiên đưa bình rượu trong bàn tay phải đập mạnh vào mặt nữ tiêu sư ngồi bên phải.


Người nữ tiêu sư này biến sắc, tính đưa bàn tay phải lên đở. Chỉ tiếc là, nàng ta bỗng phát hiện ra, bàn tay phải không đưa lên nổi.


Gương mặt nàng ta thật tình rất khó coi.


Nàng ta không biết rằng, người nữ tiêu sư đồng bạn ngồi bên cạnh, gương mặt còn khó coi hơn. Bởi vì cái đầu của nàng ta đã bị bình rượu đập lũng thành một lỗ sâu hoắm.


Còn đồng bạn của nàng ta, tính đưa tay lên đở dùm, nhưng chẳng còn tý sức lực nào.


Nàng ta bỗng nhiên phát hiện ra, tay chân của mình không còn tý cảm giác. Thứ cảm giác duy nhất còn hoạt động được là thính giác.


Nàng ta nghe Cung Tố Tố đang cười nhạt đắc ý.


Đèn đuốc trong nhà của Cung Tố Tố bỗng nhiên toàn bộ tắt phụt.


Đêm, hình như càng u ám thêm.


U ám không phải chỉ có màn đêm, còn có quan tài, còn có tiếng cười của Triệu Hạt Tử.


_Các ông dám ngủ sao?


Giọng nói của Triệu Hạt Tử nghe ra cũng đầy quỹ khí.


_Dĩ nhiên là dám, chúng ta qua lại giang hồ quen quá rồi, ngay cả bên cạnh mồ mã cũng có ngủ qua, huống gì là quan tài? Phải không?


Gã tiêu sư hất vai vào đồng bạn nói.


Đồng bạn của y lập tức nói theo:


_Dĩ nhiên là dám rồi, huống gì quan tài này còn mới quá.


_Chính vì mới, mà tôi mới hỏi các vị có dám ngủ trong đó không.


_Tại sao?


_Bởi vì quan tài mới dùng để chứa xác người mới chết.


_Ông đừng nói đùa kiểu đó nữa.


_Các vị cho là tôi đang nói đùa?


_Không lẽ ông không nói đùa sao?


_Y không nói đùa.


Câu nói cuối cùng, từ trong một cổ quan tài phát ra.


Hai người tiêu sư bất giác giật nãy mình lên.


Chính cái lúc hai người đang giật nãy mình lên, trong quan tài bỗng có một người bay ra.


Còn hai bàn tay của Triệu Hạt Tử cũng biến thành trảo, chụp vào mặt một người tiêu sư.


Bình bình hai tiếng, hai người tiêu sư lập tức mất mạng.


Triệu Hạt Tử thò tay ra, mỗi bên một người, dùng sức đẩy một cái, hai cái xác người tiêu sư không thiên không lệch, lọt vào trong hai cổ quan tài.


Gương mặt của Triệu Hạt Tử lộ ra một nụ cười, y nói với người vừa nhảy trong quan


tài ra:


_Tên ăn mày kia, có sao không?


_Dĩ nhiên là chẳng sao cả, bản lãnh cỡ đó cũng đi bảo tiêu?


_Ngươi nghĩ bọn chúng xứng đáng làm gì?


_Chỉ đáng bao nhiêu đó.

Chương trước

↑↑
Chiếc chìa khóa cửa

Chiếc chìa khóa cửa

Tốt nghiệp đại học, anh ở lại thành phố công tác. Bằng sự nỗ lực không mệt

01-07-2016
Ăn giỗ

Ăn giỗ

Một hôm, họ nhà Khỉ có giỗ nên mời Heo và Bò tới nhà ăn cỗ. Xong xuôi, chiều

24-06-2016
Say đời

Say đời

Đôi ba bữa mấy thằng bạn thân lại cùng nhau uống, cùng nhau say. Thế là nhất. *** -

28-06-2016
Sợi nắng

Sợi nắng

Chẳng ai thích một cái nắng gắng gỏt như muốn đốt cháy mọi thứ giữa trưa hè.

24-06-2016