Pair of Vintage Old School Fru
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 2 - Nằm cự địch quần ma khiếp vía

↓↓
Lục Tiểu Phụng nằm duỗi dài trên giường, trước mặt đặt một chung lớn đầy rượu.


Rượu không rớt ra ngoài chút nào vì chàng nằm yên không cử động, coi như người chết rồi. Cặp mắt chàng nhắm lại, thủy chung không mở ra.


Lông mày chàng rất rậm, lông mi cũng dài. Trên môi chàng để hai hàng râu cắt xén rất chỉnh tề.


Lão bản nương ngồi đối diện với Lục Tiểu Phụng ngắm nghía bộ râu mép của chàng.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mụ quả là thiếu phụ xinh đẹp phi thường với cặp lông mày cong vút, đôi mắt to lớn, đôi môi mọng mà tươi thắm chẳng khác trái đào chín. Bất luận là ai ngó thấy cũng không nhịn được muốn ngoạm một miếng.


Nhưng chỗ khêu gợi nhất trong người mụ chẳng phải là gương mặt, cũng không phải ở thân hình mà ở cái phong vận rất thành thuộc.


Đã là trai mà ngó thấy người đàn bà như mụ là nảy lòng ham muốn.


Nhưng hiện giờ dường như mụ lại khoái hai hàng râu mép của Lục Tiểu Phụng. Mụ ngắm nghía hồi lâu, lâu lắm, bỗng nổi lên tràng cười khanh khách nói :


- Hai hàng râu mép của Lục đại thiếu gia hoàn toàn giống hệt hai hàng lông mày. Không trách người ta nói đại thiếu gia là người có bốn hàng lông mày.


Mụ cười tươi như hoa nở nói tiếp :


- Ai chưa nhìn thấy đại thiếu gia, nhất định không nghĩ ra được hai hàng lông mày mọc ở trên môi.


Lục Tiểu Phụng vẫn không nhúc nhích. Bỗng chàng hít một hơi dài, chung rượu đầy ở trước bỗng bị chàng hút lên miệng. "Ực" một cái, chàng nuốt rượu xuống bụng rồi.


Lục Tiểu Phụng nhả hơi ra, cái chung không lập tức trở về chỗ cũ.


Lão bản nương hỏi :


- Đây là cách uống rượu của đại thiếu gia, hay là đại thiếu gia làm trò qủy thuật?


Lục Tiểu Phụng vẫn nhắm mắt, không mở miệng, chỉ đưa tay lên lau cái chén không ở trước ngực.


Lão bản nương lại rót rượu vào chung cho chàng, nhưng mụ không nhịn được hỏi :


- Ô hay! Đại thiếu gia kêu tiện thiếp đến bồi tiếp đại thiếu gia uống rượu mà sao cứ nhắm mắt nằm thẳng cẳng như người chết, thậm chí không ngó tiện thiếp một lần nào?


Lục Tiểu Phụng đành lên tiếng :


- Tại hạ không dám nhìn nương tử?


Lão bản nương hỏi :


- Tại sao vậy?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Tại hạ sợ bị nương tử hấp dẫn.


Lão bản nương cắn môi hỏi :


- Đại thiếu gia cố ý muốn cho nhiều người nhận ra giữa tiện thiếp và đại thiếu gia có những vụ không rõ rệt mà lại sợ tiện thiếp hấp dẫn là nghĩa làm sao?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Là vì đấng trượng phu của nương tử.


Lão bản nương hỏi :


- Vì hắn ư? Chẳng lẽ đại thiếu gia tưởng hắn thích làm con rùa sống?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Dù sao con rùa sống còn hơn con rùa chết.


Lục Tiểu Phụng không để lão bản nương mở miệng, chàng nói tiếp :


- Con người như hắn bất cứ chỗ nào và nơi đâu đều có thể bị người ta chặt đầu. Hắn quen biết rất nhiều người lại hiểu nhiều chuyện bí mật.


Lão bản nương chẳng thể không thừa nhận những điều này. Chu Đình quả là làm lắm chuyện bí mật và kỳ quái cho nhiều người. Những người đó tuy tin hắn kín tiếng nhưng dù sao miệng người chết vẫn yên ổn hơn là người sống.


Giết người bịt miệng, hủy thi diệt tích là việc thông thường xảy ra như cơm bữa.


Lục Tiểu Phụng lại nói :


- Sau khi hắn chết rồi, tại hạ không tin rằng nương tử thủ tiết với hắn được một năm.


Lão bản nương giương cặp lông mày lên, cười lạt hỏi :


- Lục đại thiếu gia coi tiện thiếp là hạng người nào? Phan Kim Liên trong chuyện Thủy Hử chăng?


Lục Tiểu Phụng thản nhiên đáp :


- Đáng tiếc là dù nương tử có làm Phan Kim Liên, tại hạ cũng chẳng phải là Tây Môn Khánh.


Lão bản nương trợn mắt lên nhìn chàng rồi đột nhiên đứng phắt lên cắm đầu chạy đi ngay.


Lục Tiểu Phụng vẫn nằm yên không nhúc nhích mà cũng không tỏ ý giữ mụ lại.


Nhưng lão bản nương vừa ra tới cửa, bỗng quay trở lại đứng gần đầu giường, hai tay chắp để sau lưng, mụ cười lạt hỏi :


- Phải chăng đại thiếu gia tưởng tiện thiếp thực sự không hiểu ý tứ của đại thiếu gia? Chẳng lẽ đại thiếu gia cho là tiện thiếp ngu ngốc đến thế?


Lục Tiểu Phụng hỏi lại :


- Nương tử không phải là...


Lão bản nương lớn tiếng ngắt lời :


- Đại thiếu gia gây chuyện long trời lở đất với hắn sao còn sợ người giết hắn? Té ra đại thiếu gia cố ý để cho người ta nhận thấy tiện thiếp cùng đại thiếu gia tuy có mối liên quan mà tiện thiếp tỏ ra trong trắng, không thành quả phụ, đương nhiên phải cầu đại thiếu gia bảo vệ cho hắn. Hắn được đại thiếu gia bảo vệ thì người nào muốn giết hắn ít ra cũng còn phải suy tính...


Máu nóng bốc lên, mụ lớn tiếng hơn nói tiếp :


- Nhưng sao đại thiếu gia không nghĩ giùm tiện thiếp. Vì đâu mà tiện thiếp phải đeo mo vào mặt một cách không minh bạch?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Nếu có phải vậy thì cũng là vì trượng phu của nương tử.


Lão bản nương đột nhiên không thốt ra được lời nữa.


Người đàn bà vì chồng mà phải hy sinh một điểm nào thì cũng là thiên kinh địa nghĩa.


Lục Tiểu Phụng hững hờ nói tiếp :


- Vì thế mà chỉ cần trượng phu của nương tử đem lòng tin tưởng nương tử là đủ, còn miệng thế phôi pha, tưởng nương tử chẳng cần phải để ý.


Lão bản nương cắn môi ngơ ngẩn hồi lâu. Sau mụ không nhịn được hỏi nữa :


- Đại thiếu gia cho rằng hắn thực sự tín nhiệm tiện thiếp?


Lục Tiểu Phụng uể oải thở dài hỏi lại :


- Sao nương tử không hỏi thẳng hắn câu này?


Chàng hít một hơi chân khí làm cho chung rượu ở trước ngực chạy vào miệng rồi nói :


- Bọn người Thanh Y lâu không phải là hạng ngu dốt. Bây giờ họ sắp đến, nương tử nên về cho lẹ.


Lão bản nương trong mắt lộ vẻ quan thiết, mụ hỏi :


- Bọn chúng muốn kiếm đại thiếu gia thật ư? Kiếm để làm gì?


Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :


- Cái đó chính tại hạ muốn hỏi chúng, không thì tại hạ cũng chẳng để bọn họ đến kiếm mình.


* * * * *


Chu Đình ngồi trên ghế thái sư ngơ ngẩn xuất thần, chẳng hiểu hắn đang nghĩ vơ vẩn điều chi?


Phải chăng nghĩ xem điều kỳ quái gì rồi sẽ xảy ra?


Lão bản nương thoăn thoắt tiến vào. Mụ bọc hai ngón tay bằng tấm khăn nhỏ vừa uốn éo tấm lưng thon vừa cau mặt hai lần.


Chu Đình lờ đi như không nhìn thấy.


Lão bản nương không nhịn được lên tiếng :


- Tiện thiếp đã về đây.


Chu Đình đáp :


- Ta đã ngó thấy rồi.


Lão bản nương cố làm ra vẻ thần bí nói :


- Tiện thiếp vừa uống rất nhiều rượu ở trong quán với Tiểu Phụng, bây giờ vẫn còn choáng váng.


Chu Đình đáp :


- Ta biết rồi.


Lão bản nương chuyển động mục quang nói :


- Nhưng bọn tiện thiếp ngoài chuyện uống rượu, chẳng làm việc gì khác.


Chu Đình đáp :


- Ta biết rồi.


Lão bản nương ra vẻ tức mình la lên :


- Lão còn biết cái đếch gì?


Chu Đình hững hờ đáp :


- Cái đếch thì ta không biết được.


Máu nóng của lão bản nương càng bốc mạnh, mụ lớn tiếng :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Chuộc lương tâm

Chuộc lương tâm

Audio - Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra

01-07-2016
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Như chưa bắt đầu

Như chưa bắt đầu

"Có phải chia tay một người mình vẫn còn yêu, thì còn đau khổ hơn gấp nhiều lần

26-06-2016
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Vì anh ấy là công an

Vì anh ấy là công an

Anh không yêu em bằng vũ trụ được... Tình yêu của anh chỉ lớn bằng đúng con người

25-06-2016
Phía đợi chờ

Phía đợi chờ

Hải mở hộp thư đi xem lại, nội dung tin cụt lủn. "Phiên ơi, chân em lạnh như xác

24-06-2016
"Vàng Anh" ơi

"Vàng Anh" ơi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi không

27-06-2016
Hà Nội và em

Hà Nội và em

Sài Gòn vẫn nắng mưa xuôi ngược. Hà Nội gió mùa về, nhớ mặc áo ấm nghe

30-06-2016