Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 14 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 2 - Nằm cự địch quần ma khiếp vía

↓↓

- Ta cùng gã trai ngồi uống rượu hàng nửa ngày trong phòng mà lão không ăn một chút dấm chua nào, lại còn ngồi đây nghĩ vơ nghĩ vẫn.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chu Đình đáp :


- Bởi vì ta không có tư tưởng hồ đồ nên ta mới không ăn phải dấm chua.


Lão bản nương lại chắp tay để sau lưng nói :


- Một chàng trai như gã và một phụ nữ như ta nhốt vào trong căn phòng nhỏ, chẳng lẽ hai người vẫn giữ mực thước mà uống rượu được chăng?


Lão bản nương lại hỏi tiếp :


- Lão cho gã là hạng người nào? Là thánh nhân hay Liễu Hạ Huệ ngồi chung xe với đàn bà mà vẫn nhìn thẳng chứ không hề nhìn ngang lần nào?


Chu Đình cười đáp :


- Ta biết gã là quân khốn kiếp, nhưng ta vẫn tín nhiệm gã.


Lão bản nương càng tức hơn, lớn tiếng :


- Lão không ghen vì tín nhiệm gã chứ không phải vì tín nhiệm ta ư?


Chu Đình đáp :


- Đương nhiên ta tín nhiệm cả mụ.


Lão bản nương nói :


- Nhưng lão tín nhiệm gã hơn ta.


Chu Đình đáp :


- Mụ nên nhớ giữa chúng ta đã có một thời kỳ nối khố.


Lão bản nương cười lạt hỏi :


- Hai người là bạn hữu mấy chục năm, sao bây giờ lại trở mặt thành thù, thậm chí chẳng ai nhìn đến ai hay nói với nhau một lời nào cả?


Chu Đình thản nhiên đáp :


- Vì gã là quân khốn kiếp mà ta cũng là quân khốn kiếp.


Lão bản nương nhìn Chu Đình rồi không nhịn được bật lên tiếng cười khúc khích, mụ lắc đầu cười nói :


- Hai vị là quân khốn kiếp như thế nào, ta chẳng biết tí gì mà càng nghĩ lại càng hồ đồ.


Chu Đình đáp :


- Vụ chúng ta là quân khốn kiếp dĩ nhiên mụ không hiểu được, vì mụ chẳng phải là quân khốn kiếp.


Lão bản nương mỉm cười nói :


- Lão nói câu này thì con nghe được.


Chu Đình cười xòa nói :


- Mụ có là quân khốn kiếp thì cũng chỉ là quân khốn kiếp nhỏ xíu mà thôi.


* * * * *


Lục Tiểu Phụng đang nhắm mắt nằm ruỗi dài nguyên chỗ. Trước ngực đặt một chung rượu đầy.


Chung rượu này lão bản nương đã rót cho chàng trước khi mụ ra về.


Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng không vì rót chung rượu mà phải đứng lên.


Cái giường chàng nằm rất êm ái dễ chịu. Hiện giờ trông khắp thiên hạ không mấy người yêu cầu chàng bước xuống khỏi giường được.


Tấm áo choàng màu hồng của Lục Tiểu Phụng treo trên mắc ở đầu giường. Bất luận đi đâu chàng cũng khoác tấm áo này. Vì thế hễ ai ngó thấy tấm áo choàng màu hồng là biết ngay nhất định chàng ở quanh đây.


Trong phòng có bóng người thấp thoáng ánh vào giấy dán cửa sổ. Thiết Diện Phán Quan và Câu Hồn Thủ đã ngó thấy tấm áo màu hồng. Hai người bèn đẩy cửa sổ chuồn vào. Chúng đi tới đầu giường trợn mắt lên nhìn Lục Tiểu Phụng.


Lục Tiểu Phụng vẫn nằm thẳng cẳng trên giường như người chết, tuyệt không phản ứng chi hết. Thậm chí chàng còn giống người tắt thở.


Thiết Diện Phán Quan lớn tiếng hỏi :


- Phải chăng đại thiếu gia là Lục Tiểu Phụng?


Vẫn chẳng thấy phản ứng gì.


Câu Hồn Thủ chau mày lạnh lùng hỏi :


- Có phải người này chết rồi không?


Thiết Diện Phán Quan cười lạt đáp :


- Có thể lắm hạng người này không sống lâu được.


Lục Tiểu Phụng đột nhiên mở bừng mắt ngó hai người một cái, nhưng rồi nhắm lại ngay. Miệng chàng lẩm nhẩm :


- Lạ thiệt! Dường như ta vừa ngó thấy có hai người vào nhà này.


Thiết Diện Phán Quan lại lớn tiếng :


- Trong nhà vẫn co hai người.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Có hai người vào nhà ư? Sao ta không nghe tiếng gõ cửa?


Câu Hồn Thủ đáp :


- Ta có gõ cửa đâu mà ngươi nghe tiếng?


Lục Tiểu Phụng giương mắt lên dòm ngó bọn chúng rồi đột nhiên hỏi :


- Các người có phải là người thật không?


Thiết Diện Phán Quan tức giận hỏi lại :


- Không phải người chẳng lẽ là quỷ sống chăng?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Ta không tin.


Câu Hồn Thủ hỏi :


- Sao lại không tin?


Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :


- Nếu là người thì lúc vào phòng ta phải gõ cửa trước, chỉ có loài dã cẩu mới sùng sục nhảy qua cửa sổ lẻn vào.


Câu Hồn Thủ biến sắc, đột nhiên vung roi quất xuống Lục Tiểu Phụng.


Hắn chẳng những là một trong bốn tay đại cao thủ chuyên sử Song Câu tại Quan Nội, mà công phu xử Xà Bì Tiên cũng khá cao minh. Cây roi của hắn bằng da rắn kết lại.


Người ta nói hắn có thể dùng cây tiên này để đập nát hạt đào đặt trên ba tấm đậu hủ.


Con người Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên so với hạt đào còn lớn hơn nhiều mà chàng lại giống người chết nằm đừ trước mặt hắn. Cây roi quất xuống mười phần đến chín là ăn chắc.


Dè đâu Lục Tiểu Phụng giơ hai ngón tay lên khẽ bóp một cái, tựa hồ gã ăn xin bóp một con bọ thối tha. Chàng đã nắm được cây roi giống như con linh xà của đối phương.


Thủ pháp này không phải Hoa Mãn Lâu truyền thụ cho chàng mà là chàng đã dạy Hoa Mãn Lâu.


Hiện giờ Câu Hồn Thủ lâm vào tình trạng giống như Thôi Nhất Động bị Hoa Mãn Lâu dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi đao. Mặt hắn lúc xanh lè, lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng.


Hắn vận dụng toàn lực mà chẳng tài nào giật được cây roi kẹp trong hai ngón tay Lục Tiểu Phụng ra.


Lục Tiểu Phụng vẫn nằm yên một cách rất khoan khoái. Chung rượu trên ngực chàng không đổ ra lấy nửa giọt.


Thiết Diện Phán Quan đứng bên thấy thế, khóe mắt cũng lộ vẻ khủng khiếp. Đột nhiên hắn cười rộ nói :


- Bọn tại hạ chỉ muốn thử xem đây có đúng là Lục Tiểu Phụng hay không mà thôi.


Câu Hồn Thủ nói theo :


- Thói đời đang đà xuống dốc, lòng người chẳng thành thực như trước. Trên chốn giang hồ mỗi ngày một sản xuất nhiều của giả. Tưởng Lục bằng hữu không nên trách bọn tại hạ về chuyện thất lễ này.


Hai người một tung một hứng tìm cách hạ đài.


Lục Tiểu Phụng nằm im nhắm mắt tựa hồ đã ngủ say.


Câu Hồn Thủ hồi lâu không nhịn được, hắng đặng hai tiếng rồi nói :


- Lục bằng hữu dĩ nhiên đã biết bọn tại hạ là ai rồi!


Chừng như hắn muốn nhắc Lục Tiểu Phụng đừng quên những nhân vật ở Thanh Y lâu chẳng phải là hạng người để chàng coi thường.


Thiết Diện Phán Quan nói theo :


- Bọn tại hạ chuyến này đến đây bất quá vâng lệnh trên... Lục bằng hữu dời gót ngọc theo bọn tại hạ trở về một chuyến. Bọn tại hạ chẳng những phụ trách việc đưa đón mà còn bảo đảm không đụng đến một sợi lông của Lục bằng hữu.


Lục Tiểu Phụng uể oải thở ra một hơi rồi nói :


- Theo các vị về làm chi? Lão bản nương của các vị không chịu bồi tiếp ta trong giấc ngủ.


Thiết Diện Phán Quan xịu mặt lại, cất giọng lạnh lùng đáp :


- Bọn tại hạ làm gì có lão bản nương? Chỉ ở đây mới có.


Lục Tiểu Phụng sa sầm nét mặt nói :


- Các vị đã biết rõ vụ này thì mau trở về nói cho họ Vệ của các vị ở trên lầu biết hay hơn hết là y đừng động đến Chu Đình, không thì ta cho một mớ lửa đốt sạch một trăm lẻ tám tòa Thanh Y lâu của các vị đó.


Thiết Diện Phán Quan cười nhạt nói :


- Bọn ta giết Chu Đình há chẳng phải làm điều hay cho Lục bằng hữu?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Căn nhà bí mật

Căn nhà bí mật

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tớ

25-06-2016
Con quay và bánh xe

Con quay và bánh xe

Con quay và bánh xe Một hôm, Con Quay lăn đến bên cạnh chiếc Bánh Xe và hỏi: ” Này!

24-06-2016
Đông về ấm áp

Đông về ấm áp

Chẳng lẽ Mi quên thật, năm tháng và những người bạn mới đã làm Mi cho nó vào dĩ

26-06-2016
Yêu thương quay về

Yêu thương quay về

(khotruyenhay.gq) Người ta vẫn thường nói rằng: "Trong tình yêu ta cần những ngọn lửa,

27-06-2016

XtGem Forum catalog