Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 0 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 2 - Căn hầm bí mật

↓↓
Thì ra là người đẹp "băng sơn", tay cầm chén rượu, mình mặc áo màu xanh nhạt, đang ngồi đối diện với Phương Ngọc Phi. Chàng đang mỉm cười, nâng chén rượu mời Lục Tiểu Phụng.


Lục Tiểu Phụng cũng cất tiếng cười thật lớn. Phương Ngọc Phi nói :


- Nghe nói Lục Tiểu Phụng càng giận thì càng cười nhiều.


Lục Tiểu Phụng vẫn cười chưa dứt.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phương Ngọc Phi cười gượng :


- Ta biết ngươi đang giận ta, nhưng rõ ràng là ta có khuyên ngươi trước rồi mà!


Lục Tiểu Phụng :


- Ta cũng nhớ có một người bạn khuyên ta không nên trèo băng sơn, tên là Phương Ngọc Phi, ngươi có đúng là hắn không?


Phương Ngọc Phi :


- Ta vốn cũng muốn cải trang thành người khác, nhưng lại sợ giả không giống!


Lục Tiểu Phụng :


- Ngươi vẫn có thể cải trang thành Lục Tiểu Phụng!


Phương Ngọc Phi biến sắc, nụ cười gượng cũng tắt. Lục Tiểu Phụng quay qua "băng sơn" :


-Thế còn cô nương, có phải tên thực là Lãnh Nhược Sương chăng?


Phương Ngọc Phi đột nhiên chen vào :


- Nàng ta không phải họ Lãnh!


- Bộ ngươi biết nàng là ai?


- Ta biết rõ hơn bất cứ ai khác, vì lúc nàng mới sinh ra, có ta đứng bên cạnh.


- Thì ra nàng là em gái của ngươi!


- Đúng vậy, em gái ta có tên là Phương Ngọc Hương.


Người thứ ba, ngồi giữa hai anh em họ Phương, là một nam nhân tuổi độ trung niên, có dáng vóc thư sinh, ăn mặc rất chải chuốt. Gương mặt y thuộc loại mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng; lúc trẻ hẳn không ít người đã bảo y giống như con gái. Y xem ra đã đứng tuổi, nhưng trông vẫn có nét nữ nhân.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Nếu cô nương kia là Phương Ngọc Hương, thì các hạ hẳn phải là Lam Hồ Tử (gã râu đen). Nhưng ta thực không hiểu một người như các hạ tại sao tự xưng là Lam Hồ Tử?


- Một người có ngoại hình như tại hạ, vốn không nên làm cái nghề mở sòng bạc này, chẳng qua vì mở sòng bạc không phải là chuyện dễ, nếu bề ngoài nhìn tựa văn nhân tú khí thì rất dễ bị lấn áp. Bởi vậy tại hạ phải nghĩ ra một phương kế đặc biệt.


- Kế gì?


Lam Hồ Tử không trả lời ngay, mà quay đầu sang bên dùng ống tay áo che mặt. Khi y quay đầu lại thîh tuôn mặt đã biến hẳn, hóa ra một gã răng hô mặt tái, mày thô mắt trợn, lại có thêm một bộ râu rậm rạp đen láy phủ quanh miệng.


Lục Tiểu Phụng sững người nhìn, rồi phá cười lớn :


- Ta hiểu ra rồi, Lam Hồ Tử quả nhiên có ngón nghề, không làm ta thất vọng.


Lam Hồ Tử mỉm cười, đáp :


- Lục công tử cũng không hổ danh là Lục Tiểu Phụng, không làm tại hạ thất vọng.


- Ta chưa hiểu?


- Chúng tôi đã đoán chắc sớm muộn gì Lục công tử cũng tìm đến nơi đây!


Lục Tiểu Phụng than :


- Ta vốn không nghĩ sẽ tìm ra được chỗ này.


- Nhưng công tử đã tìm đến nơi.


- Đó chẳng qua là nhờ vận may, ta gặp một thằng nhỏ biết giả tiếng chó sủa.


- Trẻ nít thiếu gì đứa biết giả tiếng chó sủa?


- Nhưng có những người chỉ nhờ vào cái miệng, có thể tạo ra đủ thứ tiếng, chứ không riêng gì tiếng chó sủa.


Lam Hồ Tử cười khà khà, tiếp lời :


- Tại hạ còn biết có một người có thể giả tiếng nước chảy, tiếng xe qua cầu, thậm chí cả tiếng nhiều người mua hàng trả giá nữa.


- Xem ra người này chẳng những cái miệng có tài, mà còn biết thuật phúc ngữ!


- Lục công tử không ngờ cũng biết ngón nghề này.


- Trong một trăm thứ, hết tám chục thứ ta biết đến. Một người như ta đây vốn phải rất dễ phát tài, chỉ tiếc là ta có một cố tật!


- Tật gì?


- Ta thích nữ nhân, mà thường hay thích đúng những người không nên thích. Bởi vậy ta tuy thông minh, thạo việc, nhưng thường bị gạt hoài!


Lam Hồ Tử cười :


- Nam nhân nào chưa bị nữ nhân gạt qua một lần, thì chẳng phải nam nhân thứ thiệt!


Lục Tiểu Phụng than :


- Cũng bởi ta là một nam nhân chân chính, nên mới tự nhận anh hùng, tự nguyện đi hộ tống nội nhân của các hạ, để ngồi trên xe với nàng ấy đi hết một vòng, mà còn khờ dại ngoan ngoãn để cho nàng bịt mắt.


- Lúc đó Lục công tử hẳn không ngờ nàng ấy sẽ đưa công tử đến đây?


- Mải đến lúc ta gặp thằng nhỏ biết nhại tiếng kia, mới chợt nghĩ ra tối hôm qua, những âm thanh của khu chợ đêm và tiếng nước chảy mà ta nghe được, thật ra chỉ là do một người tạo ra.


Lam Hồ Tử đắc ý :


- Người này chẳng những biết giả tiếng, mà còn biết đánh xe ngựa nữa.


- Vậy những âm thanh của sòng bạc mà ta nghe được trong căn phòng trống kia, cũng là do hắn tạo ra?


- Không phải do hắn!


Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên :


- Chẳng phải do hắn? Có lý nào tự căn phòng lại phát ra tiếng?


Lam Hồ Tử giải thích :


- Căn phòng đó nằm ngay bên dưới sòng bạc, chỉ cần mở cửa ngầm trên nóc phòng thì có thể nghe được rất rõ những âm thanh bên trên vọng xuống.


- Hèn gì ta nghĩ hoài không thông, làm sao nàng ấy đi ra khỏi căn phòng đó được.


- Bây giờ Lục công tử có đoán ra được tại sao chúng tôi phải làm như vậy chưa?


- Bọn các hạ cố ý lừa ta thất điên bát đảo, chẳng biết đêm qua đã đi đâu, lại giả dạng ta đi gây án mạng, mục đích để bắt ta lãnh họa dùm chứ gì!


- Không phải vậy!


- Chẳng phải hay sao?


- Chúng tôi không muốn giá họa cho công tử, mà là muốn nhờ công tử làm dùm một việc!


Phương Ngọc Phi tiếp lời :


- Chỉ cần việc này hoàn tất, bọn ta sẽ lập tức minh oan cho ngươi, chẳng những thế mà ngươi muốn sao cũng được!


Lục Tiểu Phụng cười nhạt :


- Ta muốn ngươi làm anh vợ ta (đại cữu) ngươi có chịu không?


Lam Hồ Tử chen vào :


- Được! Bạn bè như tay chân, vợ như áo quần, áo quần lúc nào cũng có thể thay được!


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Thế các hạ thay mấy lần rồi?


Lam Hồ Tử đáp :


- Chỉ mới thay một lần, dùng bốn đổi lấy một!


Lục Tiểu Phụng bật cười dòn :


- Thực không ngờ loại người như các hạ cũng sống được trong nghề buôn bán.


Trên chiếc giá sách để sát tường đằng sau Lam Hồ Tử có để mấy bức tranh cuộn lại, y bước đến lấy ra một bức, đưa cho Lục Tiểu Phụng.


Lục Tiểu Phụng cầm lấy, hỏi :


- Tranh này ai vẽ?


Lam Hồ Tử đáp :


- Do Lý thần đồng vẽ!


- Lý thần đồng là một nhân vật như thế nào?


- Lúc trước y là tiểu cữu của tại hạ!


Lục Tiểu Phụng đang tính mở tranh ra xem, nghe nói thế vội cuộn lại :


- Tranh của ai khác ta đều muốn xem, nhưng tranh của vị nhân huynh này ta thực không dám lãnh giáo.


Lam Hồ Tử cười :


- Thì Lục công tử cứ mở ra xem đi, tranh tệ cỡ nào cũng đâu đến nỗi làm sợ chết người.


- Ta không phải lo bị sợ chết người, mà là không muốn bị tức chết đi!


Tuy nói vậy, nhưng chàng cũng mở bức tranh ra xem. Tranh vẽ bốn nữ nhân, trong đó có ba người trẻ hơn, kẻ thì hái hoa, người thì bắt bướm. Người thứ tư trông lớn tuổi hơn, ra dáng một mệnh phụ nghiêm khắc, đường hoàng ngồi bên bồn hoa, như thể đang giám thị ba cô gái kia.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Cơn nắng mơ màng

Cơn nắng mơ màng

Đôi khi, mở lòng mình với một người xa lạ lại thấy an yên đến lạ thường. Chỉ

26-06-2016
Thiên thần quân phục

Thiên thần quân phục

Đây là một câu chuyện trong gia đình mà cha tôi đã kể cho tôi nghe về mẹ của ông,

27-06-2016
Đánh rơi quá khứ

Đánh rơi quá khứ

Nó và cậu chơi thân với nhau từ hồi còn ở nhà trẻ. Nó khóc, cậu dỗ dành. Nó bị

23-06-2016
Trần Thế

Trần Thế

Tác giả Mộc Phan chính là tác giả của 2 cuốn tiểu thuyết ngôn tình Ánh Sao Ban Ngày,

27-07-2016 45 chương
Thôi thương, thôi nhớ

Thôi thương, thôi nhớ

"Người ta cứ bảo em khôn, lấy ông Việt kiều đi Tây đi Mỹ cho sướng chứ theo chi chú

23-06-2016
Chạm khẽ trái tim

Chạm khẽ trái tim

Chân thành, thì ra có thể cảm nhận được như vậy, không phải qua những quan tâm từ

24-06-2016

Old school Swatch Watches