- Các người mau chuẩn bị rượu đi, kẻ không chịu uống rượu thưởng, chỉ thích uống rượu phạt đã đến đây!
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Anh em họ Phương và Lam Hồ Tử đứng nhìn chàng uống một hơi hết mười ba chén! Chàng lại uống thêm ba chén nữa, mới khà một tiếng rồi hỏi :
- Uống như vậy đủ không?
Lam Hồ Tử cười :
- Rượu phạt xem ra còn ngon hơn rượu thưởng phải không?
- Chỉ cần có rượu mà không mất tiền mua là ngon rồi!
Lục Tiểu Phụng ngồi phệt xuống ghế, chăm chăm nhìn Lam Hồ Tử, chợt hỏi :
- Ngươi thực sự sợ Ngọc La Sát ư?
- Phải!
- Nhưng ngươi lại có can đảm đi giết Ngọc Thiên Bảo?
- Tại hạ không có gan dường ấy đâu, hắn không phải chết dưới tay tại hạ. Nhưng tại hạ biết hung thủ là ai, chỉ cần công tử giúp tại hạ lấy lại La Sát bài, tại hạ sẽ giúp công tử bắt hung thủ giao cho Tuế Hàn Tam Hữu!
- Tuế Hàn Tam Hữu? Có phải là Tuế Hàn Tam Hữu ở trên đỉnh Côn Luân trong động Thiên Long đó chăng?
- Họ ẩn cư trong đó đã hơn hai mươi năm, không ngờ công tử cũng biết đến danh họ!
- Ta không ngờ họ vẫn còn sống.
- Công tử chắc còn không ngờ bây giờ họ đều là hộ pháp trưởng lão của Tây Phương Ngọc La Sát.
- Y có thể thu phục được ba lão quái này, xem ra bản lãnh chẳng phải tầm thường!
- Cũng may tại hạ còn một cách đối phó với y!
- Cách gì?
- Trước hết phải tìm ra La Sát bài trao lại cho y, sau đó tìm ra hung thủ giết chết con trai của y, rồi tìm nơi nào trốn cho xa, vĩnh viễn không gặp lại y nữa!
Lục Tiểu Phụng cười gượng :
- Xem ra chỉ có cách duy nhất này thôi!
Lam Hồ Tử tiếp lời :
- Bởi vậy công tử nên nhân lúc trời chưa lạnh quá, mau đến Lao Sô đi!
- Ngươi có chắc chắn là Lý Hà ở đó không?
- Bà ta nhất định có ở đó!
- Làm sao ngươi biết?
- Tại hạ đương nhiên có cách để biết được chứ.
- Đến nơi đó rồi, ta chắc chắn sẽ tìm ra bà ấy?
- Chỉ cần công tử chịu đi, thì dù tìm không ra bà ta, cũng sẽ có người dắt công tử đi kiếm.
- Là ai?
- Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có người liên lạc với công tử.
- Ba lão quái còn ở ngoài kia, làm sao ta đi ra?
Lam Hồ Tử cười nhẹ :
- Hang thỏ lúc nào cũng có ba ngách hang, nơi đây đương nhiên không phải chỉ có một lối ra!
Y quay người lại, kéo tấm màn thêu trên tường sang bên, thì thấy lộ ra một khung cửa ngầm.
Lục Tiểu Phụng không nói câu nào, đứng dậy đẩy cửa đi ra.
Lam Hồ Tử nói thêm :
- Công tử không cần sợ ba lão ấy đuổi theo. Nếu họ biết công tử đi tìm La Sát lệnh, tuyệt đối sẽ không động đến một cái lông chân của công tử.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên quay lại hỏi :
- Ngọc Thiên Bảo là con trai của Ngọc La Sát, dĩ nhiên chẳng phải kẻ ngu đần, vậy ai đã thắng năm mươi vạn lượng bạc của hắn?
Phương Ngọc Hương lên tiếng :
- Là tôi!
Phương Ngọc Phi nói tiếp :
- Tiền đến dễ mà đi cũng dễ, không đầy hai ngày, hắn lại thua tiếp vạn lượng.
- Thua ai?
Lam Hồ Tử đáp :
- Thua tại hạ!
Lục Tiểu Phụng bật cười lớn :
- Cái này phải gọi là rồng xứng với rồng, phụng xứng với phụng, cũng như giun xứng với dế!
Chàng nói xong bước đi thẳng ra ngoài. Bên ngoài còn một lần cửa nữa, chàng đưa tay gõ thử, nghe tiếng "coong", quả nhiên là cửa sắt. Lại đi qua một đường hầm, bước lên mười mấy bậc thang, thì đã lên đến mặt đất, có thể nhìn thấy sao sáng đầy trời.
Đêm đã khuya, một cơn gió tạt qua. Lục Tiểu Phụng bất giác rùng mình, cảm thấy thật lạnh, vì chàng nghĩ đến ngày mai phải đi xa thật xa, nghĩ đến Tùng Hoa giang, nơi băng đóng quanh năm, nghĩ đến khu Lao Sô nằm trên mặt băng. Chàng tưởng như có thể cảm được cái rét khủng khiếp kia, mà bây giờ chỉ mới là cuối thu.
Chương trước | Chương sau