XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 43 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 19 - Thơ mười sáu chữ ai đưa tới

↓↓

* * * * *

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hoắc Thiến Thanh từ từ xuyên qua khu đình viên. Ánh đèn trên tiểu lâu soi tới bộ mặt lợt lạt của hắn. Hiển nhiên hắn rất mệt nhọc mà là cái mệt nhọc của kẻ cô độc.


Trong ao sen nước biếc trong veo phản chiếu tinh nguyệt trên vòm trời như đảo lộn xuống. Hai tay chắp để sau lưng, Hoắc Thiến Thanh đứng ở đầu cầu cửu khúc.


Cơn gió thổi qua, một tấm lá rụng.


Hắn cúi xuống lượm cái lá rụng, đột nhiên lên tiếng :


- Công tử đã tới rồi.


Người mới tới là Lục Tiểu Phụng. Chàng đáp :


- Tại hạ tới rồi.


Lục Tiểu Phụng từ ngoài bờ tường vọt lên tiến vào như cái lá rụng. Chàng hạ mình xuống bờ bên kia ao sen, cũng đang nhìn Hoắc Thiến Thanh.


Hai người cách nhau cái ao sen rộng chừng mười trượng mà tưởng chừng gần lắm.


Lục Tiểu Phụng mỉm cười hỏi :


- Dường như tôn giá đang chờ tại hạ.


Hoắc Thiến Thanh đáp :


- Phải rồi. Ta đang chờ công tử.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Tôn giá biết tại hạ đến đây hay sao?


Hoắc Thiến Thanh gật đầu đáp :


- Ta biết rằng công tử thế nào cũng đến.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Tại sao vậy?


Hoắc Thiến Thanh đáp :


- Công tử đi rồi nơi đây lại xảy rất nhiều chuyện.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Xảy nhiều chuyện ư?


Hoắc Thiến Thanh hỏi :


- Công tử không biết hay sao?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Tại hạ chỉ biết có một điều.


Hoắc Thiến Thanh hỏi :


- Công tử biết Độc Cô Nhất Hạc đã chết ở đây rồi sao?


Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :


- Nhưng có điều tại hạ chưa biết lão có nên chết hay không?


Hoắc Thiến Thanh trầm ngâm, đột nhiên thở dài tiếp :


- Dĩ nhiên công tử cũng không biết cái chết của lão có liên quan đến ta.


Lục Tiểu Phụng "Ồ" lên một tiếng.


Hoắc Thiến Thanh nói :


- Nếu không có ta thì không chừng lão lại chưa chết dưới lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.


Lục Tiểu Phụng lại "Ồ" một tiếng.


Hoắc Thiến Thanh nói :


- Trước nay ta không ưa những kẻ tự tôn mà Độc Cô Nhất Hạc lại là người vọng tự tôn đại, vì thế lúc Tây Môn Xuy Tuyết chưa tới, ta đã giao thủ với hắn.


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Tại hạ biết rồi.


Hoắc Thiến Thanh ngạc nhiên hỏi :


- Sao công tử lại biết được?


Lục Tiểu Phụng cười đáp :


- Lúc Độc Cô Nhất Hạc giao thủ với Tây Môn Xuy Tuyết. Chân lực lão nhiều lắm chỉ còn lại năm thành. Người làm cho chân lực lão hao tổn mất năm thành ở gần đây không có mấy.


Hoắc Thiến Thanh gật đầu nói :


- Đúng thế! Vụ này công tử có thể nghĩ ra được.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Còn một điều tại hạ nghĩ không ra.


Hoắc Thiến Thanh lại lẩm nhẩm gật đầu.


Lục Tiểu Phụng nói tiếp :


- Nghĩ không ra cũng chẳng hề chi. Bây giờ tại hạ chỉ muốn biết Thượng Quan Đan Phụng ở chỗ nào?


Hoắc Thiến Thanh nói :


- Còn một điều nữa công tử cũng không nghĩ ra được.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Điều gì?


Hoắc Thiến Thanh đáp :


- Y không đến đây, mà e rằng y không bao giờ đến nữa.


Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra. Quả chàng không ngờ Thượng Quan Đan Phụng sao lại không ở đây?


Hoắc Thiến Thanh hỏi :


- Chắc công tử phải lấy làm kỳ là tại sao ta biết y không đến đây nữa?


Lục Tiểu Phụng thừa nhận :


- Cái đó tại hạ thật lấy làm kỳ.


Hoắc Thiến Thanh nói :


- Công tử coi phong thơ này sẽ không lấy làm lạ nữa.


Quả nhiên lão lấy trong tay áo ra một phong thơ liệng đi như đám mây bay về phía Lục Tiểu Phụng.


Trong thơ chỉ vỏn vẹn mười sáu chữ :


Đan Phụng nan cầu.


Tiểu Phụng hồi đầu.


Nhược bất hồi đầu.


Tính mạng nan lưu.


Chữ viết rất đẹp. Cả tờ giấy viết thơ cũng là thứ giấy đặc biệt.


Ngoài bao thơ đề câu :


"Thơ để cho Lục Tiểu Phụng".


Hoắc Thiến Thanh nói :


- Phong thơ này để lại cho công tử, bây giờ ta đã trao cho công tử rồi.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Nhưng tại hạ chẳng hiểu ý tứ trong thơ ra làm sao?


Hoắc Thiến Thanh hững hờ đáp :


- Giản dị lắm! Ý tứ trong thơ này nói công tử khó lòng kiếm thấy Thượng Quan Đan Phụng nữa, vậy hay hơn hết là công tử quay về đi. Nếu còn can thiệp vào vụ này thì sẽ có người đến lấy tính mạng của công tử.


Dĩ nhiên lão cũng biết Lục Tiểu Phụng hiểu ý thơ rồi nhưng vẫn giải thích lại cho chàng nghe.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Ai đã đưa thơ này cho các hạ để trao lại tại hạ?


Hoắc Thiến Thanh đáp :


- Không biết.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Các hạ cũng không biết ư?


Hoắc Thiến Thanh hỏi lại :


- Giả tỷ công tử cũng viết một phong thơ kiểu này bảo ta chuyển giao cho người khác, liệu công tử có cầm đến mặt ta mà đưa không?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Đồng sàng dị mộng

Đồng sàng dị mộng

(khotruyenhay.gq) Đã hơn một nghìn lần, Mai nghĩ đến chuyện ngoại tình. Chồng đã như

30-06-2016
Mãi mãi

Mãi mãi

Tại sao anh lại không để em chạm vào anh? Em cũng chẳng cần biết nữa, chỉ biết là em

24-06-2016
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan

Tác phẩm này được đổi tên những ba lần. Lần đầu tôi đặt tên là “Bóng Hoàng

23-07-2016 55 chương
Một canh bạc

Một canh bạc

Tôi thua. Thua trắng tay. Chiếc Dream II cũng đi nốt. Thành "cờ bạc" giúi vào tay tôi

30-06-2016
Tuyệt chiêu

Tuyệt chiêu

(khotruyenhay.gq) Điều gì quá mức diễn tả bằng ngôn ngữ, các bạn thường nói "bá

27-06-2016