Lục Tiểu Phụng nhìn Tam nương đột nhiên cười hỏi :
-Tại hạ mà thua thì cắt tai đưa cô nương được chăng ?
Tam nương nhẹ nhàng đáp :
-Tiểu muội đã nói không muốn lấy tai.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lục Tiểu Phụng nói :
-Phải rồi ! Bây giờ cô nương chỉ muốn cắt lưỡi.
Tam nương đáp :
-Nhưng tiểu muội lại không muốn lấy cái lưỡi của công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Vậy cô nương muốn gì ?
Tam nương đáp :
-Tiểu muội muốn lấy thủ cấp.
Lục Tiểu Phụng cười rộ nói :
-Hay lắm ! Vậy tại hạ sẽ đưa thủ cấp cho cô.
Đối với chàng thì con người có đầu hay không có đầu cũng không quan trọng gì.
Lúc này Giang Khinh Hà dòm ngó chàng lại tưởng tượng đến con người không đầu.
Thậm chí Hồng Y thiếu nữ cũng lộ vẻ lân tuất.
Bất luận là ai cũng nhận ra cuộc đấu này tất nhiên con quỷ say rượu bốn hàng lông mày nhất định phải thất bại.
Lục Tiểu Phụng vẫn còn đi tìm rượu. Hũ rượu để trên bàn chàng cũng không nhìn thấy vì mắt chàng trơ như tượng gỗ trợn lên nhìn một người từ phía sau tiến ra.
Một người đàn bà rực rỡ như ánh chiều dương, cao quí như Hoàng Hậu, mỹ lệ thanh tao như tiên nữ giáng trần .
Thậm chí những y phục mặc trong người nàng đều không phải là y phục ở nhân gian mà là nghê thường bảy màu sắc trên thượng giới.
Lục Tiểu Phụng không nhận ra người đàn bà này, mà đời chàng chưa từng thấy nữ nhân nào cao quí và diễm lệ đến thế.
May mà chàng còn nhận được thanh kiếm trong tay mụ. Một đôi đoản kiếm dài một thước bảy tấc. Chuôi kiếm buộc giây thao màu đỏ. Chàng tự hỏi :
-Chẳng lẽ đây là Công Tôn Đại Nương ? Mụ mới vừa là một phụ nhân đứng tuổi bình thường kia mà ? Mụ còn là một tên khất cái đầy mình ghẻ lở hay là mụ già lụ
khụ bán mứt hạt dẻ ?
Lục Tiểu Phụng dụi mắt để nhìn lại, dường như chàng không tin ở mắt mình.
Công Tôn Đại Nương mỉm cười nhìn chàng hỏi :
-Chẳng lẽ công tử không nhận ra ta nữa ư ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
-Tại hạ chỉ có một điểm nghĩ không thông mà thôi.
Công Tôn Đại Nương hỏi :
điểm nào nghĩ không thông ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ không thông ở chỗ nữ nhân diễm lệ như tôn giá sao lại cải trang làm một bà già lụ khụ. Nếu tại hạ ở vào địa vị tôn giá thì dù gươm đao kề cổ tại hạ cũng không chịu.
Công Tôn Đại Nương hỏi :
-Tại sao công tử biết đây là chân diện mục của ta ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ không biết, chỉ hy vọng như vậy mà thôi.
Công Tôn Đại Nương hỏi :
-Tại sao lại hy vọng như thế ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
-Vì tại hạ nhất định mà phải chết vào tay người thì mong được chết trong tay một người như tôn giá.
Công Tôn Đại Nương mỉm cười đáp :
-Công tử khéo nói quá khiến cho ta phải mềm lòng.
Mụ thủng thẳng đi tới. Trên mình bảy vẻ nghê thường không gió cũng rung rinh chẳng khác muôn ngàn màu sắc rực rỡ nhảy múa.
Lục Tiểu Phụng lại thở dài nói :
-Lần sau tại hạ có tỷ kiếm, nhất định cũng sắm một bộ xiêm y như vậy để mặc vào mình.
Công Tôn Đại Nương "ủa" lên một tiếng ra chiều kinh ngạc.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói :
-Hiện giờ tôn giá chưa động thủ mà tại hạ đã hoa mắt lên rồi.
Công Tôn Đại Nương đáp :
-Công tử hoa mắt thì ta cũng mềm lòng thế là hòa cả làng.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Chưa thể ngang bằng được.
Công Tôn Đại Nương hỏi :
-Còn sao nữa ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Trong tay Tôn giá có hai thanh kiếm mà trong tay tại hạ chỉ có mồ hôi lạnh.
Công Tôn Đại Nương hỏi :
-Kiếm của công tử đâu ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ không có kiếm.
Công Tôn Đại Nương nói :
-Vậy thì dùng đao.
Lục Tiểu Phụng đáp :
đao cũng không có.
Công Tôn Đại Nương cười nói :
-Con người như công tử lúc ra ngoài không mang vũ khí thì thật là nguy hiểm! Lục Tiểu Phụng đáp :
đúng là nguy hiểm quá. Bữa nay càng nguy hiểm hơn.
Công Tôn Đại Nương hỏi :
-Công tử có muốn mượn thanh kiếm không ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Có.
Công Tôn Đại Nương hỏi :
-Công tử muốn mượn kiếm của ai ?
Lục Tiểu Phụng quay lại nhìn nữ ni áo xanh mỉm cười.
Công Tôn Đại Nương thở dài nói :
-Xem chừng công tử chưa say thật, vì hãy còn biết người biết của.
Thanh kiếm của nữ ni không dài mấy mà tinh quang loé ra bốn mặt, kiếm khí mịt mờ. Búng tay vào thanh kiếm bật ra tiếng ngân nga không ngớt.
Lục Tiểu Phụng tay cầm kiếm không nhịn được buộc miệng khen :
-Qua? là một thanh bảo kiếm.
Nữ ni áo xanh lạnh lùng đáp :
đáng tiếc là bữa nay thanh kiếm này lại để cho tên túy quỷ sắp chết đến nơi cầm trong tay.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
-Túy quỷ thì đúng rồi, nhưng sắp chết thì chưa chắc.
Lúc này mọi người đã xuống lầu ra ngoài viện. Ánh tinh quang lọt qua tán lá cây Ngân Hạnh chiếu xuống soi trúng mặt Lục Tiểu Phụng.
Trong khóe mắt chàng lộ ra không còn chút hơi rượu nào. Xem chừng chàng tỉnh táo chẳng kém gì Công Tôn Đại Nương.
Nhị nương bật tiếng la thất thanh :
-Ô hay ! Công tử vẫn không say ư ?
Lục Tiểu Phụng chẳng thừa nhận cũng không phủ nhận.
Chương trước | Chương sau