XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 19 - Lão thực hòa thượng không lão thực

↓↓
Đao. Đao dưới ánh mặt trời lấp loáng chói cả mắt.


Đao đang nằm trong tay Lục Tiểu Phụng.


Lục Tiểu Phụng vọc thanh đao trong tay mình, chàng bỗng cảm thấy hứng thú với tia sáng phản phiếu từ mặt trời xuống thanh đao.


Chàng để thanh đao nằm ngang, đứng thẳng, nằm nghiêng, nằm theo năm sáu chục góc độ không giống nhau, chàng thấy lưỡi đao chỉ lấp loáng ở mười bốn góc độ.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng bỗng bật cười lên, cười cái kiểu mình đang nghiên cứu.


Nếu có ngày nào đó, chàng dùng đao để đối địch, chàng sẽ trước hết dùng cái phương pháp phản chiếu ánh mặt trời này để làm chói mắt địch thủ, nếu địch thủ bị ảnh hưởng, chàng sẽ nắm chắc cái thắng trong tay. Vì vậy chàng rất cám ơn Ưng Nhãn Lão Thất.


Nếu không phải trên người Ưng Nhãn Lão Thất có đeo một thanh đao, nếu không phải Ưng Nhãn Lão Thất say mòng mòng gục trên bàn, nếu không phải chàng vừa để lại vài hàng chữ cho Ưng Nhãn Lão Thất, chàng đã không đem theo thanh đao của Ưng Nhãn Lão Thất, và chàng cũng không phát hiện được cái đạo lý đó.


Vỗ vỗ vào thanh đao, Lục Tiểu Phụng bỗng đắc ý bật lên cười.


Nếu không phải mình để lại những hàng chữ đó, nếu không phải mình thuận tay lấy thanh yêu đao của y, nếu mình không vọc vọc thanh đao dưới ánh mặt trời, mình có phát hiện ra cái đạo lý ấy không ?


Vì vậy mình phải nên cám ơn mình mới đúng, tại sao lại đi cám ơn Ưng Nhãn Lão Thất ?


Lục Tiểu Phụng lại càng cười thêm đắc ý.


Ưng Nhãn Lão Thất hiện tại chắc là đã căn cứ theo tờ giấy của chàng, vội vã trên đường đi tới Trường An rồi thì phải ?


Ưng Nhãn Lão Thất không có lý do gì không tới Trường An, bất cứ người nào ở trong hoàn cảnh đó, nhất định sẽ tới Trường An.


Nếu như y tin vào những hàng chữ trong tờ giấy, y sẽ tới Trường An.


Nếu như y không tin, y cũng tới Trường An.


Bởi vì người lưu tờ giấy lại tùy thời đều có thể lấy mạng của y, y làm sao còn dám ở lại.


Không những vậy, Lục Tiểu Phụng cũng không gạt y, bởi vì Lục Tiểu Phụng chỉ viết:


"Tây Môn Xuy Tuyết Trường An", chính giữa mất đi một chữ.


Chỗ để trống đó có thể là hai chữ "không ở".


Tây Môn Xuy Tuyết "không ở" Trường An.


Ba chữ.


Tây Môn Xuy Tuyết "không chừng ở" Trường An.


Đấy cũng là chỗ hay của cái để trống chỗ.


Lục Tiểu Phụng bỗng nghĩ đến hội họa của người xưa, tại sao lại để không biết bao nhiêu chỗ trống, thì ra những chỗ đó, mọi người có thể theo ý riêng của mình viết xuống lời thưởng thức phẩm bình, suy đoán cảnh ý trong bức họa.


Nhưng chỗ để trống của Lục Tiểu Phụng chỉ có một ý nghĩa:


"Tây Môn Xuy Tuyết không ở Trường An".


Tây Môn Xuy Tuyết chắc là đang trên đường đến chỗ bọn Sa Mạn ẩn núp.


Lục Tiểu Phụng tính toán nhật kỳ, đã là lúc Tây Môn Xuy Tuyết ắt hẳn gặp Sa Mạn rồi.


o O o


Tây Môn Xuy Tuyết chưa gặp Sa Mạn.


Điều Tây Môn Xuy Tuyết thấy trước tiên là một vách núi cheo leo, dưới vách núi là sóng biển đang vỗ ầm ì, đập mạnh vào vách đá tung lên những đám bọt trắng xóa.


Sau đó y mới thấy cái nhà gỗ mà Lục Tiểu Phụng đã có nói tới. Y rất thích nơi đây.


Nhìn thấy vách núi cheo leo và bọt biển, y lập tức nghĩ ngay đến câu thơ của Tô Đông Pha:


Kinh đào liệt ngạn, quyến khởi thiên đôi tuyết.


(Sóng vỗ tan bờ, quyện tung ngàn khối tuyết) Giang sơn như họa, nhất thời đa thiểu hào kiệt.


(Giang sơn như họa, một thời bao nhiêu hào kiệt) Nơi đây quả thật là một chỗ ẩn cư thích hợp.


Tây Môn Xuy Tuyết hối hận mình đã hứa với Lục Tiểu Phụng đem bọn Sa Mạn về.


Tại sao không đáp ứng lại đây bảo vệ cho bọn họ ?


Như vậy y sẽ ở lại nơi đây, sẽ ngồi thưởng thức gió biển, thưởng thức cảnh sóng vỗ vào mạn bờ.


Tuy y hối hận, y vẫn bước lại chỗ nhà gỗ, không một vẻ gì là chần chừ.


Tây Môn Xuy Tuyết bất kể đi đến đâu, đều không quên cái phong độ quân tử của y.


Dù là ở một vách đá chỉ có một căn nhà gỗ, y vẫn nhớ đến nghi biểu của người quân tử, do đó dù cửa có mở hé ra, y vẫn gõ vào cửa mấy cái.


Trước giờ y vẫn đợi người trong nhà ra mở cửa, hoặc mời y vào nhà, y mới bước vào, nhưng lần này y lại ngoại lệ.


Bất cứ chuyện gì đều có cái ngoại lệ.


Ví dụ như gõ cửa mấy chục lần không thấy ai ra mở cửa.


Ví dụ như bỗng ngửi thấy mùi máu tanh.


Tây Môn Xuy Tuyết không những đã gõ cửa sáu bảy chục lần, y còn ngửi thấy mùi máu tanh.


Vì vậy y chỉ còn nước phá lệ.


Vì vậy y bèn mở tung cánh cửa ra, người của y như một con mèo cẩn thận bước vào.


Trong đại sảnh, trừ cái bàn gỗ ghế gỗ và bình trà chén trà ra, không còn thứ gì khác.


Tây Môn Xuy Tuyết không hề xông một hơi vào. Y gọi lên "có ai ở nhà không" rồi mới xông vào.


Căn phòng đầu tiên trừ cái giường gỗ và mền chiếu gối chăn ra, không có một ai.


Căn phòng thứ hai, cảnh tượng cũng giống như căn thứ nhất.


Căn phòng thứ ba có một người.


Một người chết, một người đàn bà đã chết.


Tây Môn Xuy Tuyết xông vào phòng, lật xác người đàn bà đó lên, y lập tức phát hiện ra hai chuyện.


Người này là Tiểu Ngọc, bởi vì Lục Tiểu Phụng có tả hình dáng của Sa Mạn cho y nghe, không giống người này.


Người đàn bà này còn chưa chết, bởi vì cổ họng của cô ta còn phát xuất ra tiếng rên rỉ yếu ớt.


Tây Môn Xuy Tuyết cứu Tiểu Ngọc về cỗ xe của y, y lại phát hiện ra một chuyện nữa.


Bàn tay phải của Tiểu Ngọc đang nắm chặt lại.


Y mở bàn tay Tiểu Ngọc ra, một mảnh giấy vò lại rớt xuống.


Trên mảnh giấy có đề bảy chữ.


Bảy chữ viết bằng máu:


- Lão Thực hòa thượng không lão thực.


Lục Tiểu Phụng không biết trong căn nhà gỗ đã có xảy ra biến cố.


Lục Tiểu Phụng không biết Sa Mạn và Lão Thực hòa thượng đã đi nơi nào rồi.


Lục Tiểu Phụng không biết Tiểu Ngọc đã bị thương nặng.


Lục Tiểu Phụng không biết Tây Môn Xuy Tuyết vì phải cứu Tiểu Ngọc, cho nên không thể đi gấp, không những không đi gấp được, mà còn phải tìm một cái trấn nhỏ ở lại, mời thầy thuốc chữa giùm vết thương cho Tiểu Ngọc.


Vì vậy chàng đợi đến lúc chàng cho là Tây Môn Xuy Tuyết bất cứ ra sao cũng phải đến lúc về lại, nhưng chàng không thấy hình bóng cỗ xe của y đâu, trong lòng chàng lập tức nổi lên một bức họa đen tối.


Tây Môn Xuy Tuyết có gặp phải chuyện gì bất trắc hay không ?


Sa Mạn có gặp phải chuyện gì bất trắc hay không ?


Bọn họ đã gặp phải chuyện gì bất trắc hay không ?


Mặt trời đã từ giữa đỉnh đầu hạ xuống phương tây, rồi lại từ phương tây chìm hẳn xuống núi, Lục Tiểu Phụng còn đang chìm trong bức họa đen tối ấy, một vầng trăng sáng đã lên đến giữa trời, chàng vẫn còn ngồi trước cửa, ngóng cổ trông đợi.


Chàng cảm thấy thật ưu phiền, nóng nảy, ưu lự, khát vọng. Tâm tình của chàng chỉ có một người hiểu.


Tây Môn Xuy Tuyết hiểu tâm tình của Lục Tiểu Phụng hiện giờ. Bởi vì y biết Lục Tiểu Phụng đang trông đợi.


Nhưng y không có cách gì đi gấp về, không phải y không gấp, nhưng y không thể gấp.


Tiểu Ngọc ra máu rất nhiều, phải cần tĩnh dưỡng, nhất định không thể để cho cô ở trên xe bị dằn xốc khổ sở.


Vì vậy cho dù Tây Môn Xuy Tuyết có hiểu Lục Tiểu Phụng trông đợi đến bao nhiêu, thật tình y chẳng còn cách nào hơn. Chính y cũng đâu phải là không gấp ?


Bảy chữ "Lão Thực hòa thượng không lão thực" trong tay Tiểu Ngọc biểu thân rất rõ ràng, Sa Mạn bị mất tích, Tiểu Ngọc bị trọng thương nhất định có liên hệ tới Lão Thực hòa thượng. Nhưng chân tướng ra sao ? Lão Thực hòa thượng đang ở đâu ?


Tây Môn Xuy Tuyết chỉ muốn gặp Lục Tiểu Phụng cho sớm, nói ra hết những điều nghi vấn trong lòng của y cho chàng nghe, để chàng tự mình đi giải quyết lấy.


Nhưng gương mặt của Tiểu Ngọc trắng bệch thế nào, ngay cả nằm yên lặng trên trường, còn rên rỉ đau đớn không ngừng, làm sao y nhẫn tâm đi đường cho được ?


Mà y cũng không thể bỏ cô lại một mình, để thầy thuốc lo liệu giùm.


Vì vậy y chỉ còn một đường duy nhất để đi là:


chờ.


Lục Tiểu Phụng đã đợi đến mức không đợi nổi. Ba hôm trước chàng đã cơ hồ nhịn không nổi muốn ra khỏi nơi này đi tìm rồi.


Bởi vì ba hôm trước, chàng cho là Tây Môn Xuy Tuyết có chậm lắm cũng đã về tới nơi ba ngày trước đó.


Đợi được tới sáu ngày, tính nhẫn nại của Lục Tiểu Phụng coi như đã không tệ lắm.


Về điểm đó, chàng không thể không khâm phục mình.


Vì vậy đang lúc chàng cất bước ra khỏi nơi đó, chàng đã quyết định một chuyện.


Chàng quyết định khâm phục mình thêm một ngày nữa. Bởi vì khâm phục chính mình không phải là một chuyện dễ dàng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Biển cha, trời con

Biển cha, trời con

Tuổi trẻ của cha là biển cả. Tuổi trẻ của con sẽ là bầu trời. *** Tôi mở cửa

27-06-2016
Vở của mẹ

Vở của mẹ

Mùa thu... *** Mùa thu. Cô học trò nhỏ dọn dẹp sách vở. Đi lên đi xuống. Mướt mải

27-06-2016
Vấn vương đến chết

Vấn vương đến chết

(khotruyenhay.gq) Một khi đã yêu, thì xin anh. Khi yêu đừng quay đầu lại...! *** "Phụ nữ

28-06-2016
Em rơi

Em rơi

Có những lúc em đứng chông chênh trên gờ đá bằng một chân, tự thích thú khi chìm vào

24-06-2016