Bởi vì đấy chính là chỗ đại thi nhân Lục Phóng Ông hay lại ngâm thơ mùa hạ, trên tường còn có thơ Lục Phóng ông đề bút trên đó.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhưng gian nhà chỉ trong khoảnh khắc đã bị Liễu Dư hận, Tiêu Thu Vũ và Độc CÔ Phương phá tan tành. Biểu thơ của Đan Phụng công chúa lập tức bồi thường cho Hoắc Hưu năm chục lượng vàng.
Năm chục lượng vàng có thể xây vài căn nhà, nhưng Lục Tiểu Phụng ước chừng gian nhà này trị giá chừng bốn vạn lượng vàng.
Bây giờ Tây Môn Xuy Tuyết bỗng hỏi vậy, có phải y cũng cho rằng gian nhà này trị giá không biết bao nhiêu tiền ?
Vì vậy Lục Tiểu Phụng lập tức nói cái ý đó ra:
- Ngươi muốn đem gian nhà của ngươi ra so chung một hạng với Hoắc lão đầu sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết lắc đầu nói:
- Ngươi đoán lầm rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ta đoán lầm ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta chỉ muốn nói, bất cứ căn nhà nào cũng là vô giá.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Bởi vì người sống trong nhà, không chừng sẽ có ngày nổi danh bốn phương.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi nói đúng không sai tí nào, căn nhà gỗ của Hoắc lão đầu, trong thời của Lục Phóng Ông ngâm thơ, chỉ bất quá là một đống gỗ cất lên thành nhà thế thôi, nhưng thơ của Lục Phóng Ông được người đời thưởng thức, đến thời Hoắc lão đầu cư trú, thành ra giá trị liên thành.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Vì vậy nếu ta không thể ở trong tòa nhà này, ngươi cũng chẳng bồi thường được cho ta.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi lầm, ta bồi thường được.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì hiện tại đâu cần phải bồi thường cho ngươi, vài trăm năm sau, người đời sau biết có người tên là Tây Môn Xuy Tuyết, còn ta thì đã quy tiên từ lâu.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta phát giác ra ngươi còn biết chạy làng.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Cho là vậy đi, cũng không chạy làng nhà ngươi, bởi vì hiện tại ngươi không cần phải dọn nhà.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Lần này ngươi sai.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta sắp dọn ngay bây giờ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Bởi vì, nơi đây rất thích hợp cho ngươi ở.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Thích hợp với ta ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Cung Cửu nhất định nghĩ rằng ngươi đã đi rồi, chẳng thể ngờ tới chuyện ngươi còn trở lại, vì vậy y có phái ra bao nhiêu tai mắt, tai mắt của y có thám thính tới đâu, cũng không thám thính nổi tung tích của ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Bởi vì ta đang ở chỗ này của người nằm ngủ khoèo không lo lắng gì.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Hoàn toàn đúng.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Còn ngươi ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta đi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi đi đâu ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta tính đi học Phật.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Học Phật ? Học với ai ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Dĩ nhiên là học với hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Học với hòa thượng nào ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Lão Thực hòa thượng.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Lão Thực hòa thượng hiểu Phật sao ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta không biết.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi không biết ? Vậy mà ngươi muốn theo y học ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ta chỉ theo y học một chiêu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Chiêu gì ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ngồi không loạn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngồi không loạn ? Học để làm gì ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Học để lúc đối diện với hai vị mỹ nhân, không bị lòng hươu ý vượn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Hai vị mỹ nhân ấy là ai ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Một người tên là Sa Mạn, một người tên là Tiểu Ngọc.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Ý ngươi nói, ngươi muốn đi đón bọn họ về đây ?
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
- Ngươi còn cách nào an toàn tốt hơn cách này không ?
Lục Tiểu Phụng nói:
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
Chương trước | Chương sau