Kiện mã hí lên, chạy nhanh về phía trước.
Ba người đều đã ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Phụng, một là Cao Đào, một là Hải Kỳ Khoát.
Người thứ ba không phải là Biểu Ca, là Đỗ Thiết Tâm.
Gầm xe giáp tầng vốn rõ ràng chỉ có Biểu Ca một người ở đó, hiện tại ngược lại thiếu đi mất y. Y đi đâu mất rồi?
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ba người này làm sao đến đây? Người đánh xe phía trước là ai?
Có phải là gã đánh xe đáng lý ra đã đi mua rượu rồi không?
Lục Tiểu Phụng bỗng cười cười, chàng muốn nói, mà nói không ra lời.
Bọn họ điểm huyệt, thủ pháp rất nặng, những thớ thịt trên gương mặt chàng đã cứng ngắc tê dại, không những nói không ra lời, còn cười không muốn nổi.
Bọn họ hiển nhiên không muốn nghe chàng nói, cũng không muốn thấy chàng cười, nhưng đợi đến lúc bọn họ muốn chàng nói chuyện, chàng không muốn nói cũng không xong.
Bàn tay của Đỗ Thiết Tâm mở ra, rồi nắm chặt lại. Ngón tay lão làm phát ra một loạt tiếng động như pháo trúc.
Cao Đào nhìn bàn tay lão, bỗng hỏi :
- Người làm Đường chủ Hình đường tổng cộng được bao nhiêu năm rồi?
Đỗ Thiết Tâm nói :
- Mười chín năm.
Cao Đào hỏi :
- Dưới tay ngươi, có kẻ nào dám không nói thật không?
Đỗ Thiết Tâm nói :
- Không.
Cao Đào hỏi :
- Nghe nói ngươi vốn rất có nhiều cơ hội, có thể làm tổng thủ lãnh, tại sao ngươi không chịu làm?
Đỗ Thiết Tâm đáp :
- Bởi vì Hình đường thú vị hơn.
Cao Đào hỏi :
- Bởi vì ngươi thích nhìn người khác chịu tội?
Đỗ Thiết Tâm nói :
- Đúng vậy.
Cao Đào bật cười. Hải Kỳ Khoát cũng bật cười. Tiếng cười của hai người tựa như đồ sắt rỉ sét ma sát với nhau, làm người khác nghe muốn ớn cả răng.
Hải Kỳ Khoát cười nói :
- Ta cũng muốn xem thử thủ đoạn năm xưa của hắn ra sao.
Cao Đào nói :
- Ngươi sắp thấy bây giờ đây.
Hải Kỳ Khoát hỏi :
- Hình đường đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?
Cao Đào gật gật đầu.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Nghe nói, phản đồ của ba mươi sáu trại năm xưa thà nhảy vào chảo dầu còn hơn là vào Hình đường của hắn.
Cao Đào nói :
- Không sai tí nào.
Hải Kỳ Khoát hỏi :
- Có phải hắn có cách thức đặc biệt giành riêng đối phó mấy tên phản đồ?
Cao Đào cười âm trầm, nói :
- Không những đặc biệt, mà còn thú vị nữa.
Lục Tiểu Phụng nhắm mắt lại, chàng hận không thể bịt luôn lỗ tai lại. Những lời nói đó nghe qua thật tình làm người ta không dễ chịu cho lắm, nhưng lại rõ ràng không phải là nói chơi.
Cao Đào bỗng làm như đang xứng ca, cất giọng ca lên :
- Sắp vào Hình đường, thương tâm đoạn trường, vào tính Hình đường, kêu tha kêu nương...
Hải Kỳ Khoát chớp mắt, cố ý hỏi :
- Còn ra khỏi Hình đường thì sao?
Cao Đào nói :
- Ra khỏi Hình đường, thì gặp Diêm Vương.
Đỗ Thiết Tâm lạnh lùng nói :
- Vào Hình đường, là đã như gặp Diêm Vương rồi.
Cao Đào hỏi :
- Trong Hình đường cũng có Diêm Vương sao?
Đỗ Thiết Tâm nói :
- Ta chính là Diêm Vương đây.
Bên ngoài song cửa, bỗng nhiên tối mịt, ngay cả ánh sao cũng không thấy đâu.
Tiếng xe chạy ầm ầm, điếc cả lỗ tai, cỗ xe hình như đã chạy vào trong một hang núi sâu, chạy một hồi nữa mới dừng lại.
Cao Đào thở phào một hơi thật dài, nói :
- Đến rồi.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Nơi đây là Hình đường của Hắc Tâm lão Đỗ sao?
Cao Đào cười sằng sặc nói :
- Nơi đây cũng là Sâm La điện của Diêm Vương lão tử.
Hải Kỳ Khoát lại lôi Lục Tiểu Phụng từ trong xe ra, như kéo một bao gạo vậy. Đã chẳng cẩn thận, cũng chẳng e dè gì cả, khi thì đụng vào cánh cửa, khi thì đụng vào vách đá, đụng một hồi Lục Tiểu Phụng muốn hôn mê luôn, ngay cả xương cốt cũng muốn tan nát.
Cao Đào cố ý thở ra, nói :
- Trong tay ngươi đang móc một người còn sống sờ sờ đó, chẳng phải là cái bị rác, sao ngươi không để ý một chút xíu?
Hải Kỳ Khoát nói :
- Ta nhìn không thấy.
Đấy cũng không phải là lời nói ngoa. Trong hang núi quá tối. Xòe tay ra cũng không thấy được ngón tay.
Bọn họ lại đi về phía trước một lát, càng đi càng hẹp, càng đụng vào vách đá nhiều hơn.
Hiện tại, ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy mình đã biến thành cái túi đồ.
May mà chính ngay lúc đó, phía trước vách đá đang kêu lên cách cách mấy tiếng, một khối đá bỗng bật lên, một hang động lộ ra, bên trong có ánh sáng.
Không những có ánh sáng, còn có bàn, có ghế.
Trên bàn bày mấy cây nến trắng dùng trên linh đường của người chết. Nến đã được đốt hơn nửa.
Ánh đèn leo lét, gìó từ dưới hang động chỗ khe hở thổi ra, giống như là để thông gió cho nơi này.
Hải Kỳ Khoát thuận tay ném Lục Tiểu Phụng lên mé bàn, thở ra nói :
- Đây quả thật là một nơi rất tốt.
Cao Đào nói :
- Dù có mười vạn người quanh đây đi tìm ba năm sáu tháng, nhất định cũng tìm không ra đến chỗ này.
Hải Kỳ Khoát lấy lưỡi câu gõ vào đầu của Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu tìm không ra, ai lại cứu hắn bây giờ?
Cao Đào cười nói :
- Dù hắn có kêu gào cha gào mẹ, cũng chẳng có ai cứu được hắn.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Nếu vậy hắn sẽ chết chắc rồi sao?
Đỗ Thiết Tâm nói :
- Hắn sẽ không chết nhanh lắm đâu.
Hải Kỳ Khoát hỏi :
- tại sao?
Đỗ Thiết Tâm lạnh lùng nói :
Chương trước | Chương sau