XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 112 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 18 - Chảo dầu

↓↓

Lão Đao Bả Tử lại cười cười nói :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tại sao ta phải muốn giết ngươi? Hiện tại ngươi có khác gì người đã chết?


Lão mỉm cười quay người lại, ung dung bước ra :


- Người không đáng cho ta giết, ta nhất định không động tay vào đâu.


Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi, lớn tiếng nói :


- Hiện tại ông có thể để tôi thấy ông rốt cuộc là ai không?


Lão Đao Bả Tử không quay đầu lại :


- Không thể.


Lão Đao Bả Tử đã bỏ đi rồi, khối đá vào hang cũng đã được đặt vào lại.


Dù Lục Tiểu Phụng có được tự do hoạt động lại đi chăng nữa, chàng nhất định cũng không có cách nào sống sót ra khỏi nơi đây.


Hiện tại nơi đây giống như một cái bình được đậy kín, ngay cả một con ruồi cũng bay không ra nổi.


... Tại sao ta phải muốn giết ngươi? Hiện tại ngươi có khác gì người đã chết?


Có khác gì đâu? Cái bình được đậy kín này chính là mộ phần của chàng.


Mỗi người ai ai sớm muộn gì cũng chui vào mộ, chỉ bất quá còn sống sờ sờ đó, ngồi trong mộ chờ chết, chi bằng chết đi sớm một chút thì tốt hơn.


Càng bi ai hơn là, hiện tại ngay cả chết chàng còn không cách nào chết được.


Nến đã cháy gần tàn, tính mệnh của chàng không phải cũng như cây nến tàn lụn này?


Cho đến hiện tại chàng mới phát hiện rằng, thì ra mình cũng chẳng phải là kẻ siêu nhân đánh đâu cũng thắng, làm chuyện gì cũng được cả.


Chàng thoát thân được ra khỏi những hoàn cảnh nguy hiểm trong những lần trước kia, không chừng chỉ bất quá là chút may mắn. Nhưng gặp phải hạng đối thủ đáng sợ như lão Đao Bả Tử, may mắn chẳng còn tí hữu dụng gì.


... Ta biết chính ngươi cũng không tin tưởng tuyệt đối vào đó, trừ phi ngươi chính mắt thấy được gương mặt thật của ta.


Hiện tại, chàng vĩnh viễn chẳng còn thấy được nữa, chàng chỉ còn nước đem theo câu hỏi ấy xuống địa ngục thôi.


... Tại sao phải xuống địa ngục?


... Người không tin được luôn cả mình, không xuống địa ngục, còn đi đâu được nữa?


Nến đã tắt, chàng vẫn còn sống đó.


Trên đời này, chuyện tệ hơn phải ngồi đó chờ chết trong mộ phần là chuyện phải ngồi đó chờ chết trong bóng tối.


Chàng nghĩ đến thật nhiều chuyện, nghĩ đến thật nhiều người, thậm chí còn nghĩ đến cặp mắt sáng phía sau cánh cửa sổ trên cỗ xe.


Giờ này phút này, tại sao chàng còn nghĩ đến người đó?


Không lẽ người đàn bà qua đường có cặp mắt sáng đó, lại có thứ liên hệ gì kỳ dị mà thần bí với chàng?


Trong bí thất, bỗng biến thành thật ngộp thở và nóng bức, chàng đã bắt đầu chảy mồ hôi, từng giọt từng giọt như những con kiến đang bò trên mặt chàng.


Chàng bỗng phát hiện ra bàn tay mình đã cử động được.


... Ngươi có bàn tay thiên hạ vô song, hai ngón tay này của ngươi chính là trân bảo vô giá.


Mỗi người, ai ai cũng nói, nhưng hiện tại cái chuyện duy nhất mà hai ngón tay của chàng có thể làm được là dùng sức nhéo vào đùi mình một cái, để chàng tỉnh táo lại một chút, đừng cứ cho là mình lúc nào cũng là thứ siêu đẳng.


Chỉ bất quá, tỉnh táo lại càng làm cho thống khổ thêm.


- Nếu mà ngủ được thì tốt biết mấy.


Một giấc tỉnh dậy, phát giác ra mình đã xuống địa ngục rồi, không phải là mau mắn lắm sao?


Chàng ngủ không đưọc.


Bóng tối ngộp thở, nóng bức, có mệt mỏi, có đói khát, nhất là khát càng khó chịu đựng được.


Cái thứ hình phạt này phải đến lúc nào mới hết đây?


Đến chết mới hết.


Chừng nào thì mới chết được?


Chàng bỗng cất tiếng hát lớn lên, hát lên vẫn là bài nhi ca đó :


- Muội muội bội trước nê oa oa Tẩu đáo hoa viên khứ khán hoa...


Tuổi thơ ấu thời vàng son, kỷ niệm ngọt ngào, ngay cả những đau khổ thuở xa xưa, bây giờ đều đã biến thành ngọt lịm.


Thì ra sinh mệnh là dễ thương như vậy, tại sao người ta cứ phải chờ cho đến lúc gần chết mới biết quý nó?


Bỗng nhiên, trong bóng tối có một tiếng cách vang lên, vách núi nặng trịch bỗng nhiên lật lên.


Đèn đuốc sáng rực, một đám người ùa vào, trong đó có Thiết Kiên, có Vương Thập Đại, có Hoa Mãn Lâu, đi trước hết trong bọn là một lão đạo sĩ đầu tóc bạc phơ, chính là Mộc đạo nhân.


Đang sắp chết bỗng nhiên được cứu tinh, đáng lý ra phải là chuyện sung sướng nhất đời, nhưng Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy một cơn tức giận dồn lên đầu, đến mức chàng bỗng ngất ra luôn.


* * * * *


Mười lăm tháng tư, buổi chiều.


Sắp hoàng hôn, trong vân phòng mát mà yên tĩnh, bên ngoài tiếng trúc xao động như sóng nước. Nơi đây chính là chỗ Chưởng môn Võ Đang tiếp đãi quý khách, Đắc Trúc tiểu viện.


Quý khách đến lần này là Lục Tiểu Phụng.


Chàng nằm yên trên giường không một chút cử động, mắt nhìn lên trần, xem ra không khác gì một người đã chết rồi.


- Nếu không phải Mộc đạo nhân nhớ ra sau núi có một hang động như vậy, lần này ông đã chết chắc rồi.


Người đang nói là Thiết Kiên.


- Đấy vốn là nơi đệ tử Võ Đang phạm tội phải đi diện bích sám hối năm xưa. Hiện tại môn quy của bọn họ không còn nghiêm khắc như vậy. Nơi này đã lâu không có ai đến, lần này ông may mắn lắm đấy.


... May mắn? May mắn quỷ gì?


- Nhưng ông cũng không thể hoàn toàn chỉ cảm kích vận khí thôi, đem chúng tôi đến tìm chỗ ông chính là Mộc đạo nhân đấy.


Cái vị cao tăng Thiếu Lâm này ăn nói rất hàm súc, nhưng ý tứ rất rõ ràng.


Lão hiển nhiên không còn nghi ngờ gì đến Mộc đạo nhân là lão Đao Bả Tử nữa.


- Nếu không tại sao lão ta lại đem chúng ta đến cứu ông?


Người khác suy nghĩ cũng cùng một chiều hướng, đạo lý này không khác gì một cộng với một là hai vậy.


Vì vậy Mộc đạo nhân lại biến thành Mộc đạo nhân.


Nhưng trong lòng Lục Tiểu Phụng lại rất hiểu chuyện đó là thế nào.


Nếu Mộc đạo nhân giết chàng bịt miệng, dù mọi người tìm không ra chứng cớ, trong lòng cũng không khỏi hoài nghi.


Nhưng hiện tại lão đã cứu Lục Tiểu Phụng.


Điều đó chứng tỏ không những lão không phải là lão Đao Bả Tử, mà còn được mọi người cảm kích và tôn kính nữa.


Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước thừa nhận, đây quả là kế hoạch gian giảo chu mật nhất bình sinh trong đời chàng đã gặp. Mộc đạo nhân quả thật là đối thủ đáng sợ nhất bình sinh trong đời chàng đã gặp.


Chuyện này cũng là thất bại lớn nhất bình sinh trong đời chàng. Hiện tại chàng chỉ còn nước nhận thua.


Trong lòng chàng tuy hiểu rõ chuyện này như thế nào, nhưng chàng không sao nói ra được, bởi vì dù chàng có nói ra, cũng không một ai chịu tin.


Chàng chỉ hỏi có một câu :


- Sao các ông biết tôi bị ngộ hiểm?


- Trong hoàn cảnh như vậy, chúng tôi biết nhất định ông không thể tự nhiên vô duyên vô cớ mà thất tung. Chúng tôi lại tìm ra cái xe của ông ở dưới vách núi hiểm trở đó. Trên xe còn có chiếc áo ngoài của ông, vạt áo bị xé nát, trên đó còn có dấu tích bùn đất đánh nhau.


Mấy điểm đó đã quá đủ chứng minh chàng bị nguy hiểm, vì vậy chàng không nói thêm lời nào nữa.


Màn đêm buông xuống, bên ngoài bỗng có tiếng chuông vang lên thánh thót.


- Hôm nay là ngày đại điển, mcn chính thức tức vị, bất kể ra sao, ông cũng nên đến chúc mừng.


Nhìn một người đáng lý ra phải chịu trừng phạt lại đi gặt hái vinh quang, quyền lực, cái chuyện như vậy dĩ nhiên là không làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cho lắm.


Nhưng chàng còn không đi không được.


Chàng không muốn chạy trốn.


Chàng muốn Mộc đạo nhân biết rằng, lần này kinh nghiệm thất bại tuy thê thảm, nhưng không hề đánh chàng ngã gục xuống.


Dù chàng không thể không chịu thua, chàng cũng muốn đứng đó tuyên bố rằng mình thua.


Bên ngoài gió đùa lá trúc, đêm đã ôm choàng lấy vạn vật.


Trong đại điện, đèn đuốc huy hoàng.


Đội cái mũ tử kim quan, đeo thanh Thất Tinh bảo kiếm, Mộc đạo nhân dưới ánh đèn xem ra lại càng lộ vẻ tôn nghiêm cao quý.


Mộc đạo nhân năm xưa du hí phong trần, lạc phách giang hồ, bây giờ đã biến mất.


Đứng ở nơi đây, trong giờ phút này, là Chưởng môn giáo chủ đời thứ mười bốn của Võ Đang, Mộc chân nhân, tuyệt đối không ai được phép khinh mạn.


Lục Tiểu Phụng đang nhắc nhở chính mình, nhất định phải nhớ lấy điểm đó.


Sau đó, chàng bèn sửa sang áo mũ bước nhanh lại, vái dài một cái :


- Cung hỷ đạo trưởng vinh đăng đại vị, Lục Tiểu Phụng xin được chúc mừng.


Mộc chân nhân mỉm cười, nắm lấy cánh tay chàng nói :


- Lục đại hiệp không nên đa lễ quá như vậy.


Lục Tiểu Phụng cũng đang mỉm cười, nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Yêu em!

Yêu em!

Đêm nay lại như bao đêm khác, anh nhớ về em, nhớ về vùng đất nghèo nàn mà hai ta cùng

25-06-2016
Đêm tân hôn

Đêm tân hôn

Với mỗi cặp vợ chồng, đêm tân hôn để lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ, đáng trân

30-06-2016
Làm dâu bản Bơn

Làm dâu bản Bơn

Chẳng biết rồi ngày mai sẽ ra sao nhưng Hương thấy làm dâu họ Cà Mảy, làm vợ Pản

24-06-2016
Bạn trai tôi là Sói

Bạn trai tôi là Sói

P/s: Với sự trở lại, truyện ngắn của tớ nhân vật nam luôn có tên là Ju, nữ luôn

28-06-2016
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương