- Khuyển Lang Quân đã cải trang ông được thành Tướng Quân, thì dĩ nhiên cũng cải trang người khác thành Tướng Quân, huống gì, người đã chết rồi, dáng dấp cũng không sai nhau mấy.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Long Mãnh hỏi :
- Tại sao Tướng Quân lại chết đi?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì tôi đã đi.
Long Mãnh hỏi :
- Ngươi đi rồi Tướng Quân bèn phải chết?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Quan hệ của Tướng Quân rất trọng đại, trừ lão Đao Bả Tử ra, nhất định không thể để bất cứ ai thấy được mặt thật của y, chết sớm ngày nào đại khái là an toàn ngày đó.
Long Mãnh nói :
- Đúng vậy, người chết quả thật an toàn nhất, chẳng ai đi chú ý đến người chết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chỉ tiếc là gần đây, người chết thường thường cứ sống lại.
Long Mãnh múc một miếng thịt lên, bỗng hỏi :
- Ngươi ăn thịt?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ăn.
Long Mãnh hỏi :
- Ăn nhiều không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhiều.
Long Mãnh nói :
- Tốt, ngươi ăn đi.
Lão đưa muỗng thịt đổ vào miệng, xong đưa qua cho Lục Tiểu Phụng :
- Ăn đi, ăn nhiều vào, thịt ăn rất tốt.
Lục Tiểu Phụng cũng múc một muỗng thịt :
- Thịt quả thịt ngon thật, ngon muốn chết người luôn, chỉ tiếc là có lúc muốn chết người thật.
Long Mãnh nói :
- Tướng Quân ăn thịt, ngươi cũng ăn thịt, mọi người đều ăn thịt, người ăn thịt chắc gì là Tướng Quân.
Lục Tiểu Phụng thừa nhận.
Ánh mắt của Long Mãnh bỗng lộ vẻ cười cợt thật ngụy dị, lão bỗng hạ giọng nói :
- Vì vậy ngươi vĩnh viễn không có cách nào chứng minh được ta là Tướng Quân cả.
Lào lại cười lớn nói :
- Vì vậy, ngươi chỉ còn nước ăn thịt thôi.
Lục Tiểu Phụng muốn cười, mà cười không nổi.
Chàng chỉ còn nước ăn thịt.
Thịt quả thật rất mềm, rất thơm, nhưng chàng vừa mới ăn một miếng, lập tức biến hẳn sắc mặt.
Long Mãnh cười nói :
- Hôm nay hình như ngươi ăn không nhanh lắm, cũng không nhiều nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông ăn được bao nhiêu rồi?
Long Mãnh nói :
- Rất nhiều, nhiều muốn chết luôn.
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Lần này e rằng muốn chết thật.
Long Mãnh hỏi :
- Ai chết?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông chết.
Người của chàng ấn nhẹ một cái trên bàn, người đã bay qua mặt bàn, nhanh như điện xẹt điểm vào huyệt đạo bên cạnh tâm mạch của Long Mãnh. Chỉ tiếc là chàng quên mất chính giữa còn có một nồi thịt.
Một nồi thịt chết người.
Động tác của Tướng Quân cũng thật nhanh, lão bỗng chụp nồi thịt lên, nước thịt còn đang sôi sùng sục, bắn tung tóe lên.
Lục Tiểu Phụng đành phải tránh né, vừa lớn tiếng nói :
- Ngồi yên đó, đừng động đậy.
Dĩ nhiên Long Mãnh làm sao chịu nghe lời chàng, người lão tung lên, người đã xông thẳng ra ngoài.
Không những lão động đậy, lão còn động thật nhanh, thật kịch liệt.
Vì vậy chất độc đang nằm trong dạ dày nãy giờ bỗng công thẳng vào trái tim lão.
Lão lập tức ngã ầm ra.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trong thịt có độc, động đậy là... Chàng không nói hết câu, bởi vì chàng đã thấy Long Mãnh không còn nghe chàng nói gì nữa.
Cái nồi thịt này quả thật đã lấy đi mạng của lão.
Lúc lão ngã xuống, gương mặt đã đen thui, gương mặt lão vừa sạm đen lại, lão đã thành ra người chết.
Người chết chẳng là Phi Sư Thổ Ty, cũng chẳng là Tướng Quân.
Người chết là người chết.
Nồi thịt này ai đã nấu?
Chủ nhân nơi này thì sao?
Gã phổ ky đứng hầu ở tuốt đằng xa đã sợ muốn ngốc người ra.
Lục Tiểu Phụng chụp lấy gã, nói :
- Đem ta đến nhà bếp.
Người nấu thịt dĩ nhiên phải ở trong nhà bếp.
Nhưng trong nhà bếp chỉ có thịt, không có người.
Trên lò còn đang nấu một nồi thịt lớn, cái nồi thật lớn, như cái nồi nấu cơm trong nhà bếp trên núi Võ Đang, bên trong cả một nồi thịt đầy, còn chưa nấu chín xong.
Lục Tiểu Phụng lại biến hẳn sắc mặt, nhịn không nổi muốn bắt đầu mửa ra.
Chàng bỗng phát hiện ra một chuyện đáng sợ... không lẽ thịt ở trong nồi, người cũng ở trong nồi?
Hiện tại người còn làm chứng cho Lục Tiểu Phụng được rất có thể chỉ thừa lại một người.
Bất kể y là Biểu Ca cũng tốt, Cổ Tòng cũng tốt, Lục Tiểu Phụng chỉ hy vọng y vẫn còn sống.
Hiện tại người này đang ở đâu?
May mà chỉ có một mình Lục Tiểu Phụng biết.
Địa lao ở nhà họ Diệp dĩ nhiên không phải là nơi an toàn. Chàng đã đem người đó đến một nơi bí mật không ai có thể ngờ tới. Cuộc cờ đã sắp tàn, đây đã là nước cờ sát thủ tối hậu của chàng, dĩ nhiên chàng phải giữ riêng cho mình một bí mật.
Buổi chiều cuối xuân, ánh mặt trời vẫn còn rực rỡ, chàng chầm chậm đi trên con đường dài, làm như không có tí mục đích gì.
Hai bên đường đủ các thức các dạng tiệm bán đồ, trong mỗi tiệm có đủ các thức các dạng người, chàng nhìn thấy họ, họ cũng nhìn thấy chàng, nhưng chàng không biết trong đó có bao nhiêu người đang ngấm ngầm giám thị mình.
Cuối con đường dài, bỗng có một cỗ xe chạy như bay lại, cơ hồ muốn đụng vào chàng, phảng phất có cặp mắt thật sáng.
Nếu chàng nhìn kỹ một chút, nhất định chàng sẽ nhận ra người đó, chỉ tiếc là lúc chàng quay lại nhìn, cỗ xe đã đi xa lắc.
Nhưng đợi đến lúc chàng đi khỏi con đường đó, trong lòng chàng phảng phất còn đang nghĩ đến cặp mắt sáng đó, thậm chí còn vì vậy mà cảm thấy không yên.
Một người xa lạ nhìn qua chàng một cái, tại sao lại làm chàng bồn chồn trong dạ?
Không lẽ người này không phải là người xa lạ sao?
Chàng ráng không nghĩ đến chuyện đó, đi qua góc đường, chàng mua hai trái lê, một trái quăng cho đứa nhỏ đang ngẩn mặt ra bên lề đường, một trái chàng cầm trong tay chầm chậm gặm nhấm.
Hiện tại chàng chỉ muốn nhất tâm chụp vào chỗ yếu hại trí mệnh của Mộc đạo nhân, hiện tại có phải Mộc đạo nhân cũng đang muốn giết chàng?
Lúc nãy miếng thịt chết người kia, tuy chàng chỉ ăn có hai miếng đã nhổ ra ngay, bây giờ trong bụng còn đang cảm thấy thật khó chịu.
May mà trong thịt số lượng không nặng lắm, số lượng lớn quá sẽ dễ bị phát giác.
Chương trước | Chương sau