XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 16 - A Thổ Và Cái Bọc Vải Vàng

↓↓

Vừng thái dương lần lần lên cao. A Thổ nhắm mắt lại tựa hồ gã ngủ thật rồi.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng mình toát mồ hôi. Chàng cảm thấy vừa nóng vừa mệt, đã đói khát mà không thể dừng bước được.


Chàng muốn kiếm được Công Tôn Đại Nương đành phải theo dõi gã này cho đến cùng chứ chẳng còn cách nào khác. Chàng chỉ mong ở nơi vận đỏ gặp một người bán chút rượu thịt ở bên đường.


Nhưng vận khí chàng rất xúi quẩy. Thậm chí dọc đường không gặp người bán bánh nào.


Nguyên người Lĩnh Nam thích ăn uống một cách đàng hoàng. Muốn ăn họ phải kiếm chỗ ngồi cho thoải mái. Dù có kẻ bán hàng ăn nhỏ như vậy cũng rất ít người chiếu cố.


Ở phương Bắc thường gặp người bán hàng ăn vặt, nhưng ở miền này cách sinh nhai đó không thể tồn tại được.


Lục Tiểu Phụng đành ôm bụng đói mà đi.


Hai bên vệ đường là đồng bằng đất cát phì nhiêu. Tới đây mới có một giải thanh sơn.


A Thổ đột nhiên từ trên xe lừa nhảy xuống chạy lên sườn non. Trên sườn núi cây xanh ngắt, khí trời mát mẻ. A Thổ đã ngủ trên xe một giấc bây giờ gã càng tỉnh táo.


Lục Tiểu Phụng cũng phấn khởi tinh thần. Vì chàng bỗng phát giác tên ăn mày thối tha chẳng những chân chạy rất khoẻ mà dường như người gã còn mang khinh công.


May mà dãy núi này không cao mấy. Lục Tiểu Phụng thấy A Thổ đi lên núi, chàng đoán là sắp tới nơi rồi.


Sào huyệt bí mật của Công Tôn Đại Nương chàng chắc ở dãy núi này.


Ai ngờ đây chỉ là một dãy hoang sơn. Dọc đường chẳng thấy nhà cửa chi hết. Sơn lộ lại rất hiểm trở gập ghềnh.


Lên gần tới đỉnh núi, chàng đột nhiên ngửi thấy mùi thơm theo gió đưa xuống, giống như mùi thịt cừu nướng.


Lục Tiểu Phụng lẩm bẩm :


-Trên núi nhất định có nhà, dĩ nhiên là nhà của Công Tôn Đại Nương.


Dè đâu Lục Tiểu Phụng lần này đoán trật.


Trên đỉnh núi chẳng có nhà cửa chi hết. Một lũ ăn xin đang ngồi uống rượu ăn thịt.


Chúng thấy A Thổ lên tới nơi, một tên cười nói :


-Ngươi hên vận quá ! Chúng ta vừa xuống núi bắt trộm một con cừu mập đem lên nướng thì ngươi đã tới ngay. Vậy lại đây cùng ăn một bữa.


A Thổ cười rộ tiến lại đáp :


-Xem chừng mấy bữa nay khẩu phúc của tiểu đệ khá thật. Bất luận đi tới đâu cũng đều ăn ngon.


Lục Tiểu Phụng lại một phen ôm bụng dương mắt lên nhìn.


Dĩ nhiên chàng không nên trà trộn vào bọn khất cái ăn thịt cừu lấy cắp của người ta. Hơn nữa chàng chẳng thể để A Thổ gặp mặt.


Lục Tiểu Phụng ẩn phía sau tảng đá núi đói như cào ruột, khát như cháy cổ họng.


Thậm chí chàng bắt đầu hối hận đêm qua không lượm lấy nửa con ngỗng quay mà ăn cho đỡ đói.


A Thổ rất quen thuộc bọn khất cái này. Gã ngồi ăn uống với chúng, cười cười nói nói, sung sướng như bậc thần tiên.


Lục Tiểu Phụng trái lại chẳng khác gì tên tử tù ở dưới mười tám tầng địa ngục.


Trong đời chàng chưa bao giờ phải chịu sống như lần này.


Bây giờ chàng mới phát giác ra đói khát là một việc đáng sợ hơn hết.


Giả tỷ chàng có thể nhân cơ hội này nhắm mắt dưỡng thần một lúc cũng hay, nhưng biết đâu trong bọn khất cái chẳng có thủ hạ của Công Tôn Đại Nương chờ ở đây để


tiếp ứng cho A Thổ.


Vì thế chàng không dám lơ là khoảnh khắc nào mà phải chăm chú theo dõi từng hành động, từng câu nói của chúng.


Lỡ ra A Thổ chuồn cái bọc vàng cho tên nào khác để đưa đến chỗ Công Tôn Đại Nương thì thật là chàng chịu tội một cách uổng phí.


Lục Tiểu Phụng tinh thần căng thẳng, chờ hồi lâu bọn khất cái mới ăn uống xong.


A Thổ còn khoác lác với chúng một hồi rồi mới chạy băng băng xuống núi.


Gã lên núi này làm chi, bây giờ lại đi xuống ?


Lục Tiểu Phụng không sao hiểu được. Chàng tự hỏi :


-Chẳng lẽ gã lén đưa bọc vải vàng cho người khác rồi ? Sao ta vẫn chú ý mà không nhìn thấy ?


Chàng đã không nhìn thấy thì bây giờ chỉ còn cách chăm chú theo dõi A Thổ.


Đến lưng chừng sườn núi, A Thổ đột nhiên dừng lại. Gã thò tay rút cái bọc vải vàng ở trong túi gai đeo trên lưng xuống nhìn một chút rồi lại nhét vào. Gã vừa cười vừa lẩm bẩm :


-May mà cái này chưa bị mấy ông tướng bắt trộm cừu đổi mất không thì cái đầu ta e rằng phải bật ra ngoài.


Cái bọc vàng đó bên trong đựng gì ? Tại sao lại quan trọng đến thế ?


Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng không nhìn thấy mà cũng không đoán ra. Chàng lẩm bẩm :


-Bất luận là bọc gì, cứ còn ở trong tay A Thổ là được. Vả lại nó quan trọng như thế thì không chừng phải chính gã đem đến trao tận tay Công Tôn Đại Nương.


Lục Tiểu Phụng bị cực khổ như vậy cũng không oan. Oan uổng nhất là ở chỗ A Thổ lại theo đường cũ đi xuống.


Dĩ nhiên chẳng phải gã lên đỉnh núi để ăn thịt cừu.


Chẳng lẽ gã đã phát giác ra phía sau có người theo dõi nên cố ý làm thế để hành hạ kẻ theo mình chăng ?


A Thổ vẫn chẳng lộ vẻ khẩn trương. Nếu gã phát giác có người theo dõi thì chẳng có lý nào gã lại theo đường cũ đi xuống.


Mặt khác Lục Tiểu Phụng rất tin tưởng ở mình chưa bị đối phương phát giác. Dù chàng nhịn đói mấy ngày nữa thì hành động cũng tuyệt không để phát ra tiếng động.


Gần đây ai cũng nhận là khinh công chàng có thể liệt vào hạng năm người ngày trước ở trong thiên hạ.


Chàng tự nghĩ :


-Con người đã mang trọng trách bí mật thì bất luận phía sau có người theo dõi hay không, lúc hành động họ đều cố ý hý lộng quỷ thần.


Lục Tiểu Phụng tự giải thích cho mình bằng nguyên nhân này, chàng lấy làm thỏa mãn.


A Thổ xuống núi rồi hành động tự nhiên hơn nhiều. Gã lại đi chừng nửa giờ rồi tiến vào thành.


Ở trong thành gã lại đi quanh hai vòng rồi tiến vào hàng cơm. Gã ở quán cơm đi ra bỗng rẽ vào trong một ngõ hẻm.


Trong ngõ chỉ có một cửa mà là cửa vào vườn hoa ở phía sau một trang viện lớn.


A Thổ làm như người về nhà mình. Gã không cần gọi cửa cứ thẳng băng tiến vào.


Đường lối trong vườn gã đã thuộc hết. Gã quanh co mấy chỗ rồi xuyên vào khu rừng hoa, đi qua một cây cầu nhỏ tới một tòa tiểu lâu nhìn xuống ao sen.


Trên lầu ánh đèn sáng rực.


Lục Tiểu Phụng phát giác ra lúc này đang buổi hoàng hôn. Ánh tịch dương chỉ còn lờ mờ.


Trên tiểu lâu đèn lửa huy hoàng mà không nghe thấy tiếng người, cả tiếng đồng tử chầu chực ở cửa cũng không có.


A Thổ vẫn không gõ cửa đi thẳng lên lầu.


Trên lầu là một căn nhã thất không có bóng người, nhưng trên bàn đã bày rượu nhắm rất tinh khiết.


Lục Tiểu Phụng lẩm bẩm :


-Khẩu phúc gã này qua? nhiên khá thật, đi tới đâu cũng được ăn ngon.


Trong phòng tuy chưa có ai, nhưng trên bàn đã đặt sẵn tám bộ chén đũa. A Thổ ngồi xuống gắp một miếng thịt gà rồi gục gặc cái đầu lại đặt xuống.


Cái túi gai của gã để trên bàn, hở cả cái bọc vải vàng ở bên trong. Gã lẩm bẩm:


-Không ngờ lần này mình lại đến trước tiên.


Hiển nhiên gã đang chờ đợi. Gã chờ đợi những ai ? Trong đó có Công Tôn Đại Nương không ?


Phía đối diện tiểu lâu có một cây Ngân Hạnh lớn cành là rườm rà vươn ra đến cửa sổ căn lầu.


Lục Tiểu Phụng quành ra phía sau cây Ngân Hạnh thi triển Bích Hổ Công trèo lên.


Chàng tìm chỗ cành lá rậm rạp để ẩn mình.


Trời tối rồi. Dù có người đứng bên cửa sổ nhìn ra cũng không thể phát giác ra chàng được.


Bây giờ A Thổ kể như tới nơi rồi, chắc gã không còn dở trò gì nữa.


Lục Tiểu Phụng thở phào một cái ngồi trên cây dưỡng thần. Đột nhiên chàng nghe tiếng tà áo bay lạch phạch. Một bóng người như con chim én thi triển công phu "Lăng không xảo phiên vân" vọt qua ngọn cây chuồn vào tiểu lâu.


Lục Tiểu Phụng vội dương mắt lên nhìn, nhưng chàng nhận ra không phải là Công Tôn Đại Nương.


Người này khinh công tuy đã cao thâm nhưng hãy còn kém Công Tôn Đại Nương, so với chàng dĩ nhiên vẫn còn kém.


Người này là một phu nhân lối bốn chục tuổi nhưng vẻ người hãy còn phong vận.


Đầu mày cuối mắt đầy vẻ phong tình, mê ly hơn cả thiếu nữ.


Mụ mặc áo màu tía thẩm khít vào người. Tay mụ cũng xách một cái bọc vải vàng.


Vừa rồi lúc mụ lướt mình trên không, Lục Tiểu Phụng đã phát giác ra chân mụ đi đôi giày đỏ.


Mụ ngồi xuống bàn nhìn A Thổ mỉm cười nói :


-Bữa nay ngươi đến sớm nhất.


A Thổ thở dài đáp :


-Bao giờ nam nhân cũng thua thiệt, phải mất thì giờ ngồi chờ nữ nhân.


Lục Tiểu Phụng cảm thấy câu này rất đồng quan niệm với chàng.


Chàng phát giác qua? nhiên mình đã không coi lầm người. A Thổ đúng là một nhân vật khó bề đối phó mà địa vị gã tuyệt không phải thấp hèn.


Tử Y nữ khách khinh công rất cao thâm, phong độ lại cực kỳ xinh tươi. Thế mà mụ ngồi với gã ăn mày A Thổ ở đầu hẻm đầy mình ghẻ lở vẫn tự nhiên không ghê tởm chút nào.


Phải chăng gã này cũng là một cao thủ võ lâm ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thời gian sẽ qua

Thời gian sẽ qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Thời

25-06-2016
Nước ốc

Nước ốc

Mỗi khi kể lể về cuộc đời của mình. Cha tôi thường nói về nước ốc. Là nhạt

24-06-2016
Hoa Cúc diệt chuột

Hoa Cúc diệt chuột

Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật xảy ra ở nhà Hoa Cúc tuần trước. *** Nhà Hoa

25-06-2016
Một mảnh đời

Một mảnh đời

Dù nhà em nghèo, nhưng có ba, có mẹ, có anh hai, có 1 gia đình hạnh phúc thì em là người

27-06-2016
Mảnh trăng gầy

Mảnh trăng gầy

Tôi gặp em vào 1 buổi trưa nắng gắt giữa lòng Cần Thơ ồn ã náo nhiệt. Cái cảm giác

24-06-2016
Hạnh phúc là...!?

Hạnh phúc là...!?

Hạnh phúc của nó, đến bây giờ vẫn chẳng thẻ kể hết được, thế nên làm sao phải

27-06-2016