Kim Cửu Linh hỏi :
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-Công tử nghĩ tên đại đạo thêu hoa là mụ ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Nguyên tại hạ không nghĩ tới điểm này, nhưng mấy việc hợp lại với nhau, thì có thể chứng minh mụ là tên đại đạo thêu hoa.
Kim Cửu Linh hỏi :
-Mấy việc gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ đuổi đến tiệm bánh Mạch Ký trên đường phố liền bị lẩn mất. Bây giờ tại hạ mới biết tại sao mụ lại chạy về phía đó. Vì mụ ở khu này nên mụ thông thuộc địa thế.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
-Tuy mụ hoá trang làm bà già mà chân vẫn đi đôi giày đỏ, giày bằng đoạn màu hồng tươi, trên mũi giầy thêu con cú mèo.
Kim Cửu Linh thở phào một cái nói :
-Bất luận trong trường hợp nào thì hiện giờ kể như chúng ta đã biết tên đại đạo thêu hoa là ai rồi.
Lỗ Thiếu Hoa đáp :
đáng tiếc chúng ta không tìm thấy mụ mà lại chẳng có đường dây nào để kiếm cho ra.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên nói :
-Có chứ.
Lỗ Thiếu Hoa hỏi :
-Có đường lối rồi ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Chẳng những có rồi mà không phải một đường.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
-Một là chúng ta biết Giang Khinh Hà nhận được mụ. Hai là mụ đã có sào huyệt bí mật ở đây thì khi gây án tại nơi khác nhất định cũng phải có.
Kim Cửu Linh sáng mắt lên đáp :
đúng thế. Bất luận tay cao thủ nào gây ra án mạng, đều không khỏi có tập quán đặc biệt mà tạp quán đó khó thay đổi.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Vì thế tại hạ nghĩ rằng nhất định mụ còn có sào huyệt ở Nam Hải.
Nam Hải là đất sở tại của Hoa Ngọc Hiên.
Lỗ Thiếu Hoa sáng mắt lên nói :
đầu mục ở Nam Hải là Mạnh Vỹ. Mạnh Vỹ trước kia cũng là một anh em theo chân Kim lão tổng. Bây giờ tại hạ có thể bảo y đi kiếm ngay. Khi các vị tới đó không chừng y đã kiếm được rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Bây giờ ông bạn kêu y đi kiếm giùm được ư ?
Lỗ Thiếu Hoa gật đầu đáp :
-Mấy năm nay bọn tại hạ vẫn giữ mối liên lạc và bằng một phương pháp cực kỳ mau lẹ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Phương pháp gì ?
Lỗ Thiếu Hoa đáp :
-Phi cáp truyền thư.
Kim Cửu Linh nói :
-Cũng có thể mụ chuẩn bị đưa Tiết Băng tới đó. Chúng ta rượt theo thật lẹ, may ra tóm được mụ cũng chưa biết chừng.
Lỗ Thiếu Hoa đáp :
-Tại hạ sẽ dặn Mạnh Vỹ cuộc điều tra này phải cẩn thận đặc biệt, chớ để xảy ra chuyện rút mây động rừng.
Kim Cửu Linh giục :
-Vậy bây giờ ngươi viết ngay một phong thơ đi.
Lỗ Thiếu Hoa dạ một tiếng rồi chân bước mau lẹ.
Bỗng nghe Kim Cửu Linh gọi giật lại :
-Còn một chuyện nữa.
Lỗ Thiếu Hoa dừng lại xem hắn dặn gì.
Kim Cửu Linh mỉm cười nhìn hắn hỏi :
-Mỗi tháng ngươi thu của bọn anh em Xà Vương bao nhiêu tiền nộp lệ ?
Lỗ Thiếu Hoa đỏ mặt lên nhưng không dám nói dối. Hắn đáp :
-Tám trăm lạng. Nhưng đó là anh em chia phần cho chứ không phải tại hạ ước thúc họ phải nộp tiền lệ.
Kim Cửu Linh sa sầm nét mặt hỏi :
-Ngươi có biết Xà Vương là bạn của Lục Tiểu Phụng không ? Ngươi có biết bạn của Lục Tiểu Phụng cũng là bạn của Kim Cửu Linh không ?
Lỗ Thiếu Hoa cúi mặt xuống đáp :
-Tại hạ biết rồi. Bắt đầu từ bữa nay tại hạ không thu món tiền đó nữa.
Kim Cửu Linh cười nói :
-Hay lắm ! Cũng từ bữa nay món tiền đó do ta bổ sung cho ngươi.
Lỗ Thiếu Hoa ngơ ngác nhìn hắn bằng cặp mắt đầy vẻ cảm kích. Gã khom lưng thi lễ không nói gì nữa mà bất tất phải nói thêm.
Lục Tiểu Phụng thấy Lỗ Thiếu Hoa đi xa rồi, đột nhiên thở dài nói :
-Bây giờ tại hạ mới biết tại sao người ta bảo lão Kim là tay cao thủ đệ nhất trong sáu tầng cửa cả ba trăm năm nay.
Kim Cửu Linh mỉm cười hỏi :
-Tại sao vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Vì lão chẳng những biết mua chuộc lòng người mà còn biết cách bán đứng bạn hữu.
Kim Cửu Linh gượng cười hỏi :
-Tại hạ đã bán đứng ai đâu ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
điều này khó nói trước được. Khi nào thì các hạ đi ?
Kim Cửu Linh nói :
- Dĩ nhiên đi ngay bây giờ, còn bất luận việc gì cũng để đó sẽ tính sau.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Nhưng tại hạ gặp phải một việc không thể để đó được.
Kim Cửu Linh hỏi :
-Việc gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ phải đi kiếm ngay Xà Vương.
Chương trước | Chương sau