Old school Swatch Watches
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 101 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 14 - Đầu bếp đạo nhân

↓↓

Những gã đạo sĩ lâm thời được điều độ đến trợ giúp không chỉ một mình chàng, gã đạo sĩ này không hề hỏi han đến lai lịch của chàng, y chỉ bất quá sai chàng đem một cái hộp thức ăn lớn nhất đến Đức Trúc tiểu viện, không những vậy, còn phải đem đến cho nhanh.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng cầm hộp thức ăn lên lập tức đi ngay, chàng thấy trong hộp thức ăn có để một dĩa nấm rơm xào măng, một một dĩa đông cô đậu hủ, một dĩa la hán thượng trai, còn có một nồi cháo thơm phưng phức.


Những thứ đó đều rất hợp với khẩu vị của chàng, chàng thật tình cũng muốn ăn trước rồi nói gì thì nói.


Nếu chàng làm như vậy thật, chàng cũng không phải là Lục Tiểu Phụng.


Lục Tiểu Phụng làm chuyện gì không phải là hoàn toàn không chính chắn, chàng không hề muốn làm hỏng đại sự.


Thức ăn trong bếp này nếu đã đặc biệt tinh trí như vậy, những người đang ở Đức Trúc tiểu viện dĩ nhiên phải là những quý khách đặc biệt.


Hiện tại, vấn đề duy nhất của chàng là : chàng không biết Đức Trúc tiểu viện nằm ở đâu.


Chàng đang tính tìm một người nào mặt mày vui vẻ một chút để hỏi thì lại gặp ngay một người mặt mày không hòa hoãn chút nào.


Bành Trường Tịnh đang lạnh lùng nhìn chàng lom lom, y bỗng hạ giọng xuống hỏi chàng :


- Ngươi có biết ai ở trong Đức Trúc tiểu vie6.n không?


Lục Tiểu Phụng lắc lắc đầu.


Bành Trường Tịnh nói :


- Thiết Kiên chùa Thiếu Lâm.


Lòng bàn tay của Lục Tiểu Phụng hình như đang ướt đẩm mồ hôi.


Chàng biết mặt Thiết Kiên, lão hòa thượng này không những có cặp mắt sắc bén, trước khi xuất gia lão còn từng là tay bộ khoái nổi danh, mánh lới trong chốn hắc đạo không có thứ gì lão không tinh thông, tới tinh thông nhất, nghe nói là dịch dung thuật, ngay cả gã phi tặc đệ nhất năm xưa trong giang hồ là Thiên Diện Nhân đều bị thảm bại dưới tay lão.


Bành Trường Tịnh lạnh lùng nói :


- Nếu lão ta nhận ra được ông dịch dung cải trang, ông đã xong rồi.


Lục Tiểu Phụng cười khổ hỏi :


- Tôi không đi có được không?


Bành Trường Tịnh nói :


- Không được.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Tại sao?


Bành Trường Tịnh nói :


- Bởi vì người sai ngươi đi làm chuyện này chính là Tống Trường Thanh, y đã chú ý tới ngươi rồi đó.


* * * * *


May mà Đức Trúc tiểu viện không khó tìm lắm, y theo chỉ dẫn của Bành Trường Tịnh, đi qua con đường sỏi nhỏ là có thể thấy một khoảng rừng trúc xanh biếc.


Lúc chàng đi qua đó, có một người đang đi trước mặt chàng, bộ y phục bằng vải bố màu xanh đã giặt biến thành màu trắng, còn may vá mười bảy mười tám chỗ.


Chàng nhận ra được người này, không cần phải nhìn gương mặt lão, chàng cũng lập tức nhận ra được.


Quy củ tối cao của Cái bang là đệ tử Cái bang sau lưng phải đeo túi, kêu bằng túi phẩm trật.


Nếu có thân phận của đệ tử bảy túi thì được đeo bảy túi sau lưng, nhiều hơn một túi cũng không được, ít hơn một túi cũng không được, so với phẩm cấp trong triều đình quan liêu còn nghiêm ngặt hơn nữa.


Đệ tử bảy túi đã là chấp sự trưởng lão trong Cái bang, bang chủ mới có tư cách mang chín túi.


Người đi trước mặt Lục Tiểu Phụng, sau lưng lại đeo đến mười cái túi.


Cái bang kiến lập đã được mấy trăm năm nay, đây chính là điều ngoại lệ duy nhất, bởi vì người này đã lập công trạng cho Cái bang quá to lớn hiển hách, nhưng lại làm xong là thoái lưi, ngay cả chức bang chủ cũng không chịu làm.


Vì để biểu thần lòng tôn kính và cảm kích đối với lão, Cái bang trên dưới mấy ngàn đệ tử mỗi người đều cắt một góc nhỏ trên cái túi nhỏ của mình, khâu lại với nhau thành một cái đưa cho lão, tượng trưng cho sự tôn vinh quyền quý của lão.


Người này chính là Vương Thập Đại.


Lục Tiểu Phụng cúi gằm đầu, cố ý bước chầm chậm.


Vương Thập Đại năm nay cũng gần tám mươi, lão đã già dặn đến già dặn không nổi nữa trong giang hồ. Những chuyện trong giang hồ, qua khỏi được mắt lão cũng không nhiều.


Lục Tiểu Phụng thật tình không muốn bị lão bắt gặp, nhưng chàng tránh không được. Lão ta hiển nhiên cũng đang đi đến Đức Trúc tiểu viện, có nhiều bạn bè đang đợi lão ở đó. Bạn bè của lão đều là danh nhân có thân phận cực cao trong võ lâm. Mộc đạo nhân, Cao Hành Không, và Ưng Nhãn Lão Thất đều có ở đó. Còn có lão già cao lớn oai vũ.


Người này rốt cuộc có thân phận gì?


Một người đạo sĩ trung niên áo quần tề chỉnh thanh khiết, mặt mày trắng trẻo để ria mép, chính là Ba Sơn Tiểu Cố.


Một người trẻ tuổi ăn mặc đạm bạc, thái độ điềm tĩnh, đôi mắt vĩnh viễn tối, sinh mệnh tràn đầy tin tưởng yêu thương, chính là Hoa Mãn Lâu, người chàng đã lâu không gặp.


Không ai nhìn ra được y là một kẻ mù, chính y hình như cũng quên mất đi chuyện đó.


Tuy y không thể dùng mắt để thấy, nhưng y có thể dùng tâm để thấy, để hiểu, để đồng tình, để quan hoài người khác.


Vì vậy sinh mệnh của y vĩnh viễn vẫn sung mãn nhiệt tình.


Lục Tiểu Phụng mỗi lần gặp y, trong lòng đều dâng lên một cảm giác thật ấm áp không sao tả được.


Đấy không những là tình bạn, mà còn là lòng tôn kính phát ra từ nội tâm.


Trong văn phòng bày biện tinh nhã, u tĩnh, lúc Lục Tiểu Phụng bước vào, bọn họ đang đàm luận chuyện Mộc đạo nhân đã thấy trên quán rượu hôm đó.


Đối với cái đề tài đó, Lục Tiểu Phụng chắc chắn cũng rất có hứng thú, chàng cố ý làm từng chuyện rất chậm chạp, ráng không để cho mặt mình đối diện với những người ở đó.


Bọ họ đối với chàng thì hoàn toàn không chú ý đến, câu chuyện vẫn không ngưng lại.


- Tây Môn Xuy Tuyết nói rất thật tình...


Mộc đạo nhân trước giờ phán đoán vốn vẫn được mọi người trọng thị :


- Đở được liên tiếp những chiêu kiếm của y, nhất định không vượt quá năm người.


- Y cũng không nhìn ra lai lịch của gã kiếm khách bịt mặt đó?


Người hỏi là Ba Sơn Tiểu Cố.


Chính y cũng là tay kiếm khách danh gia, gia truyền bảy nhân bảy bốn mươi chín đường Hồi Phong Vũ Liễu Kiếm, cùng với Lưỡng Nghi Thần Kiếm của Võ Đang, Phi Long Đại Cửu Thức của Côn Luân, nổi danh là Huyền Môn Tam Đạo Kiếm Pháp.


- Người này xuất thủ nhẹ nhàng lão luyện, cơ hồ không dưới lão Cố năm xưa.


Ánh mắt của Mộc đạo nhân lộ vẻ đăm chiêu :


- Kỳ quái nhất là y sử dụng phảng phất như kiếm pháp Võ Đang, nhưng so với kiếm pháp Võ Đang còn tinh nhuận, cay độc hơn.


- Ông xem y so với ông thế nào?


Người hỏi lần này là Vương Thập Đại, chỉ có lão mới hỏi được một câu như vậy.


Mộc đạo nhân cười cười :


- Hai bàn tay của tôi ít nhất đã có mười năm nay chưa từng nắm vào thanh kiếm.


- Tay của ông không ngứa sao?


- Lúc tay tôi ngứa lên, tôi sẽ đi cầm con cờ hay ly rượu.


Mộc đạo nhân cười, nói tiếp :


- Đó không những còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn cầm kiếm, mà còn an toàn hơn nhiều.


- Vì vậy hôm đó ông vẫn cứ ngồi đó tụ thủ bàng quan?


- Tôi chỉ tụ thủ bàng quan được thôi, bàn tay tôi lúc đó đang cầm ly rượu, còn có cầm bình rượu nữa.


- Ông nói cái vị bằng hữu coi rượu như tánh mạng ấy là ai?


- Người đó nghe nói là một vị quan lại trong kinh thành cáo lão về hưu, tôi xem lão ta có điểm khả nghi.


Ưng Nhãn Lão Thất giành hỏi :


- Khả nghi?


- Tuy lão ta ráng làm ra vẻ già cả lọm khọm, nhưng thật ra thì công phu hạ bàn không tệ tí nào, té từ trên lầu xuống mà chẳng có chuyện gì cả, xem dáng điệu, làm như giống một người chúng ta quen biết.


Nghe đến đó, trái tim của Lục Tiểu Phụng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ muốn mau mau chạy ra khỏi nơi đây.


- Ông nghĩ lão là ai?


- Tư Không Trích Tinh.


Lục Tiểu Phụng lập tức thở phào ra một hơi, chàng lại không tính bỏ đi nữa.


Bọn họ lại bàn luận đến bốn lão già hành tung thần bí.


- Bốn người đó không những công lực cực kỳ thâm hậu, mà đường lối võ công cũng rất giống nhau.


Mộc đạo nhân cười khổ nói :


- Cỡ hạng người như vậy, chỉ một thôi cũng đã khó tìm, hôm đó bỗng nhiên lại có đến bốn người, thật là giống như từ trên trời rơi xuống.


Cao Hành Không trầm ngâm một hồi, rồi chầm chậm nói :


- Càng kỳ quái hơn là thần tình cử chỉ của bọn họ không khác nhau bao nhiêu, ngay cả diện mạo hình như cũng có chỗ tương tự, hình như họ là anh em.


- Anh em?


Thiết Kiên chau mày một cái :


- Anh em kiểu như vậy, tôi chỉ biết có...


Lão không nói hết câu, trước giờ lão không phải là người dễ dàng hạ phán đoán chuyện gì, thân phận địa vị của lào cũng không cho phép lão hạ phán đoán dễ dàng được.


Nhưng những người đang ngồi đó đều là tay lão luyện giang hồ, ai cũng nghe ra được cái ý của lão.


- Ông nói đấy có phải là anh em Hổ Báo?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Cầu vồng trong mắt anh

Cầu vồng trong mắt anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Trên

25-06-2016
Đem nắng ra hong

Đem nắng ra hong

Chẳng có một đứa con nào đủ lớn trong mắt cha mẹ cả. Nhất là những đứa con trai

25-06-2016
Rụng rơi những mộng

Rụng rơi những mộng

Một thằng nhỏ kém hơn mình chừng chục tuổi nghe ý tưởng đó phì cười. Nó hỏi sao

24-06-2016
Món quà sinh nhật

Món quà sinh nhật

Thế nhưng, đã có lần tôi đã làm cho ông buồn, đã có lần tôi vô tình làm cho tình

24-06-2016
Có một ngày như thế

Có một ngày như thế

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi thích

27-06-2016
For My First Love

For My First Love

Cậu bước vào cuộc đời tớ vào một ngày ve kêu đầu mùa. *** Thi tốt

24-06-2016
Trong veo học trò

Trong veo học trò

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Người ta vẫn

27-06-2016
Amour

Amour

Một người đuổi theo một người. Còn một người mải đuổi theo một người khác. Họ

24-06-2016
Cái Tết nghèo

Cái Tết nghèo

Một buổi chiều tà đang dần bao trùm lên khắp thành phố, thấp thoáng chiếc bóng thon

24-06-2016