The Soda Pop
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 69 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 10 - Hai Câu Nói Đáng Tiền Muôn Lạng

↓↓
Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Nếu vậy ngươi còn chờ gì mà không đi kiếm An Phúc ?


Can Nhi Triệu đáp :


- Nhưng có điều tiểu nhân chẳng thể không nói trước. Lục Tiểu Phụng giục : - Ngươi nói đi.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Can Nhi Triệu nói :


- Bọn thái giám đều là quái vật, chẳng những tính nết cổ quái mà người họ tiết ra một mùi hôi hám khôn tả.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Tại sao lại có mùi vị hôi hám ? Can Nhi Triệu đáp :


- Vì trong mình họ tuy thiếu cái đó mà vẫn lắm chuyện phiền phức tắm rửa lại càng không tiện. Có khi hàng mấy tháng chưa tắm một lần.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Phải chăng ngươi bảo ta nhẫn nại điểm này. Can Nhi Triệu đáp :


- Bọn họ đều là quái vậy nên rất sợ người khác khinh thường. Nếu tên Tiểu An Tử kia có chỗ nào vô lễ với Lục đại hiệp, đại hiệp cũng nên khoan dung cho.


Lục Tiểu Phụng cười nói :


- Ngươi cứ yêm tâm. Chỉ cần kiếm được Tây Môn Xuy Tuyết thì tên thái giám đó có cười lên đầu ta cũng không nổi nóng.


Lúc chàng nói câu này chàng thật sự bật cười. Chàng cảm thấy chẳng những đáng tức cười mà còn lấy làm thú vị.


Nhưng hiện giờ tới đây rồi chàng không cười ra được. Đột nhiên chàng cảm thấy vụ này chẳng đáng cười một chút nào mà còn vô vị nữa.


Tên thái giám Tiểu An Tử không cười lên đầu Lục Tiểu Phụng nhưng hắn dắt tay chàng ra chiều thân thiện. Thậm chí hắn còn cười hì hì mà vuốt râu chàng.


Lục Tiểu Phụng tưởng chừng toàn thân sởn gai ốc. Cả những sợi râu lạnh ngắt cũng đổ mồ hôi hột.


Ai chưa bị thái giám sờ soạng thì tuyệt đối không thể tưởng tượng được mùi vị này ra làm sao.


Trên đời dễ mấy kẻ được thái giám sờ vào ?


Lục Tiểu Phụng cảm thấy mồm miệng đắng ngòm, vừa đắng vừa chua cơ hồ không chịu nổi, những muốn nôn oẹ ra.


Nhưng chàng vẫn không nôn mới quả là tay bản lãnh phi thường. Ngày trước chàng đào giun mười bữa liền đã tưởng mình là nhân vật hôi hám nhất thế giới nhưng bây giờ chàng mới biết nếu đem tên thái giám so sánh thì chàng đáng kể là một bảo bối thơm tho.


Tiểu An Tử nhìn Lục Tiểu Phụng hóm hỉnh :


- Lục đại hiệp có cần tại hạ chuyện đó không ? Lục Tiểu Phụng khẽ gật :


- Dĩ nhiên là cần đến ngươi rồi, ngoài ra lại còn một chuyện khác nữa.


- Chuyện gì Lục đại hiệp hãy nói ra ?


- Ngoài chuyện Tây Môn Xuy Tuyết ra, ngươi hãy lưu ý gần đây có ngươi nào tới đây không, nếu có đó là những nhân vật như thế nào.


Tiểu An Tử cười đáp :


- Được. Tại hạ sẽ tìm hiểu dùm công tử. Đồng thời tại hạ cũng muốn tiện ghé thăm cô vợ nhỏ.


Hắn sắp ra đi. Lúc chia tay hắn còn sờ Lục Tiểu Phụng mấy lần.


Can Nhi Triệu cúi thấp đầu xuống. Gã phải ráng nhịn cho khỏi cười lên tiếng.


Lục Tiểu Phụng trợn mắt nhìn gã nhưng rồi không nhịn được khẽ hỏi :


- Tại sao tiểu thái giám cũng lấy vợ ?


Can Nhi Triệu đáp :


- Cái đó chẳng qua là loan hư phụng giả, những thái giám lấy vợ không phải ít.


Lục Tiểu Phụng " ồ ": một tiếng ra chiều kinh ngạc. Can Nhi Triệu lại nói :


- Trong cung bọn thái giám cùng cung nữ khi chẳng có việc gì làm thường ghép đôi với nhau để giỡn chơi. Cũng có hạng thái giám ỷ mình sẵn tiền phung phí ra ngoài mua tiểu cô nương về làm vợ.


Lục Tiểu Phụng thở dài nói :


- Làm vợ thái giám ngày nào là khổ ngày ấy. Can Nhi Triệu cũng thở dài đáp :


- Đúng thế. Gái có chồng cũng chẳng khác gì góa bụa.


Thực ra chính thái giám cũng là hạng người đáng thương, tất cả đều bị " hoạn ". Họ sống trong chuỗi ngày thật là buồn tử vô vị.


Đột nhiên Lục Tiểu Phụng cảm thấy trong lòng bất an liền đổi sang chuyện khác, nói : Ta nghĩ rằng bất luận thế nào Tây Môn Xuy Tuyết cũng không ẩn lánh trong khu này.


Can Nhi Triệu đáp :


- Có khi y cũng tính người ta nghĩ thế mà vào đây ẩn náu. Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói :


- Trước ta đã quan niệm như vậy nhưng bây giờ ta đến coi nhận thấy mình có phải nấn ná ở đây một ngày đã muốn phát điên rồi thì Tây Môn Xuy Tuyết chịu làm sao nổi ?


Chàng vốn là người ôn hòa và nhẫn nại hơn Tây Môn Xuy Tuyết nhiều. Can Nhi Triệu đáp :


- Nhưng sự thực con ngựa bạch kia ở trong khu này đi ra.


Lục Tiểu Phụng trầm ngâm nói :


- Cũng có thể Tây Môn Xuy Tuyết chết ở trong này. Chàng ngó ra bên ngoài đường phố nói :


- Sau khi ở đây giết người rồi, muốn tìm chỗ dấu xác chết cũng không được.


Can Nhi Triệu đáp :


- Vì thế mới phải để xác chết lên lưng ngựa cho nó chạy đi. Lục Tiểu Phụng gật đầu chau mày nói :


- Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết mà không ở đây thì Trương Anh Phong chết về tay ai ? Ai có thể sẻ được môn khoái kiếm đó ?


Chàng hỏi câu này dĩ nhiên Can Nhi Triệu không tài nào trả lời được. Mấy người ngồi uống trà ngơ ngẩn một hồi. Tiểu An Tử đã trở về. Dĩ nhiên hắn đem những tin đã nghe được ra trình bày. Gã nói :


- Tối hôm kia Ma Lục Ca đưa một người về đây mà là một chú nhỏ rất diêm dúa.


Lục Tiểu Phụng chấn dộng tâm thần hỏi ngay :


- Phải chăng gã họ Trương tên gọi Trương Anh Phong ? Tiểu An Tử đáp :


- Cái đó ta không rõ lắm. Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Bây giờ gã đâu ?


Tiểu An Tử cười đáp :


- Ai theo chân gã mà biết ? Ma Lục Ca là một lão rất tệ hại. Không chừng y thấy gã kia nhỏ tuổi sức mạnh đem dấu đi rồi.


Hắn nheo mắt nhìn Lục Tiểu Phụng tựa hồ cũng có ý muốn dấu chàng. Hạng người này ở nơi đây việc gì cũng dám làm.


Lục Tiểu Phụng đột nhiên hỏi :


- Sòng bạc của Ma Lục Ca ở đâu ? Tại hạ đột nhiên cảm thấy ngứa tay, muốn đi đánh mấy tiếng.


Tiểu An Tử lại dắt chàng đứng lên cười đáp :


- Được ! Ta đưa công tử đi. Nếu công tử không đủ tiền thì chỉ nói một tiếng là lấy bao nhiêu ta cũng cho mượn.


Lục Tiểu Phụng thở dài lẩm bẩm :


- Hiện giờ tại hạ muốn mượn một vật, đáng tiếc thái gíam lại không có. Cái mà chàng muốn mượn là chiếc khóa tay để khóa tay hắn lại. Ma Lục Ca không phải họ Ma mà cũng không phải thái giám. Hắn thân thể cao lớn, đầy người bắp thịt nổi lên. Mặt hắn rỗ chằng rỗ chịt, trước ngực đầy lông đen. Hắn nghênh ngang ra vẻ ta đây không phải tầm thường.


Hắn đứng với bọn thái giám chẳng khác con gà trống đứng giữa đàn gà mái, coi bộ rất oai phong.


Trong nhà chẳng khác gì cái lò gạch, khói bốc lên nghi ngút, mùi khét lẹt.


Bọn người vây quanh một cái bàn để đánh bạc hầu hết là thái giám. Chúng vừa gieo xúc xắc vừa chòi tay cọ chân, chòi rồi lại ngửa, ngửi rồi lại chòi, hoặc đỡ bên này hoặc đẩy bên kia.


Nhà cái dĩ nhiên là Ma Lục Ca. Hắn nhơnnhơn đắc ý, phưỡn ngực ra, những nốt rỗ trên mặt đầu đỏ hồng lên.


Can Nhi Triệu không vào. Gã đứng ngoài cửa nói : - Tại hạ đi nghe ngóng chỗ khác, sau một lúc sẽ quay lại. Rồi chuồn đi thật lẹ.


Lục Tiểu Phụng muốn kéo gã lại không được đành đánh bạo tiến vào. Tiểu An Tử đi trước mở đường cho chàng, miệng hô : - Tránh ra ! Tránh ra ! Ta có người anh em cũng muốn vào đánh mấy canh bạc.


Ma Lục Ca vừa ngó thấy Lục Tiểu Phụng đã trợn mắt lên đầy vẻ hằn học, chẳng con gà trống đang ở trong chuồng của mình lại có con gà trống khác lần vào.


Cặp mắt hình tam giác của hắn đảo sùng sục ngó Lục Tiểu Phụng xuống dưới lại từ dưới lên trên mấy lần rồi lạnh lùng hỏi : - Công tử muốn chơi ư ? Đánh to hay đánh nhỏ ? Đánh thật hay đánh giả ?


Bọn thái giám cười khúc khích như bày gà mái kêu cục tác. Lục Tiểu Phụng nghe tiếng cười không khỏi ớn da gà.


Tiểu An Tử xoa tay đáp :


- Người anh em của tại hạ là hạng sừng sỏ dĩ nhiên đánh lớn, càng lớn càng tốt.


Ma Lục Ca lại trợn mắt ngó Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Công tử đánh lớn ư ? Trong mình công tử có bao nhiêui tiền ? Lục Tiểu Phụng đáp : - Không nhiều mà cũng không ít.


Ma Lục Ca cườil ạt nói :


- Có bao nhiêu bỏ ra coi đã rồi hãy tính. Lục Tiểu Phụng cười ruồi.


Lúc chàng tức quá chàng cười kiểu này. Chàng hỏi : - Đã đủ chưa ?


Chàng móc ra một tập ngân phiếu nhàu nát quẳng xuống bàn. Mọi người lại cười vang.


Mớ ngân phiếu coi chẳng khác mớ giấy lộn.


Một tên tiểu thái giám cười hì hì đùng mấy ngón tay vuốt tập ngân phiếu mở ra. Gã trợn ngược mắt lên la : - Một vạn lạng !


Một nắm giấy lộn mà là một vạn lạng lại do nhà Tứ Đại Hằng phát ra bảo chứng rất chắc chắn.


Tiểu An Tử phưỡn ngực ra cười nói :


- Tại hạ đã bảo người anh em này là hạng sừng sỏ mà.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Sao anh không nói yêu em?

Sao anh không nói yêu em?

Anh khờ lắm! Tại sao trước kia anh không nói yêu em? *** Một tháng kể từ ngày gã lên

29-06-2016
Chị

Chị

Sài gòn vào ngày đầu đông, nắng nhạt dần, những cơn mưa bất chợt len lỏi từng góc

23-06-2016
Chuyện bình thường

Chuyện bình thường

Phan Nam Anh người Hải Phòng, lên Hà Nội để thi đại học. Phan thuê ở một ngôi nhà

30-06-2016
Món quà của cha

Món quà của cha

Tức giận, anh ta nói lớn tiếng: "Với tất cả tiền bạc mà cha có sao lại chỉ có thể

01-07-2016
Rồi trái tim sẽ ổn

Rồi trái tim sẽ ổn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") Tôi

25-06-2016
Thư gửi mẹ

Thư gửi mẹ

Nhiều lúc tôi cũng thấy mình sướng thật, chẳng phải làm gì, ở nhà thì có máy tính

25-06-2016
Người cha mù

Người cha mù

Tôi gạt tay bố ra và chạy lên gác, lúc ấy tôi ghét bố lắm, chỉ vì bố không còn

30-06-2016