Teya Salat
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 28 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 10 - Hai Câu Nói Đáng Tiền Muôn Lạng

↓↓

Ma Lục Ca ngó tập ngân phiếu, oai phong giảm đi mấy phần, hỏa khí cũng bớt nóng. Hắn cười gượng nói : - Những tấm ngân phiếu lớn thế này làm sao đổi được ?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp :


- Bất tất phải đổi. Tại hạ chỉ đánh một tiếng, thua là thua được là được.


Ma Lục Ca giật mình hỏi : - Đánh một tiếng cả vạn lạng ư ? Trán hắn đổ mồ hôi hột. Lục Tiểu Phụng đáp : - Chỉ có một tiếng thôi.


Ma Lục Ca ngầ ngại ngó mấy chục vạn lạng trước mặt ấp úng nói : - Bọn tại hạ không đánh lớn thế.


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Tại hạ cũng biết Mã lão ca không tiềm giam nên khi lão ca thua, tại hạ cần lão ca nói hai câu.


Ma Lục Ca hỏi : - Công tử thua thì sao ? Lục Tiểu Phụng đáp :


- Tại hạ thua thì vạn lạng này về phần lão ca. Ma Lục Ca sáng mắt lên hỏi ngay : - Công tử muốn tại hạ nói hai câu gì ?


Lục Tiểu Phụng nhìn chằm chặp vào mặt hắn hỏi dằn từng tiếng :


- Đêm hôm kia lão ca đưa người về đây phải chăng là Trương Anh Phong ? Y làm sao mà chết ?


Ma Lục Ca đột nhiên biến sắc. Cả bọn thái giám cũng tái mặt. Đột nhiên ngoài cửa có người lạnh lùng lên tiếng : - Thằng lỏi này không phải đến đánh bạc mà đến quấy phá. Các ngươi hãy đập vào xác gã cho ta.


Người nói câu này chính là Vương tổng quản, coi như lão thái bà. Hắn nói tiếp : - Đánh đi ! Đánh chết thằng lỏi con.


Ma Lục Ca nhảy xổ lại trước tiên. Bọn thái giám kéo ùa tới hăm hở kẻ chụp người cắn, kẻ đánh người xé.


Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng không để họ cắn xé nhưng chàng cũng không thể hạ sát thủ với bọn người bán nam bán nữ đáng thương này. Chàng chỉ còn cách làm thế nào thoát thân khỏi bọn người này rồi sau đó hãy liệu toan.


Thầm nói ra như vậy, Lục Tiểu Phụng xoay mình theo thế Diều Tử Xảo Phiên Vân xuyên qua đám người rồi từ từ hạ xuống mặt thành.


Đột nhiên trên tường thành một người cười khanh khách hỏi : - Ngươi còn định trốn ư ? Không trốn thoát được đâu.


Lục Tiểu Phụng mới nghe thanh âm chưa nhìn rõ mặt. Chàng cũng


chẳng hiểu có phải là người vừa hạ thủ không ?


Chàng lại điểm chân xuống tung mình lên xoay lại mới nhìn rõ người kia.


Người kia đang nằm trên tường thành Tử Cấm để phơi nắng. Mình hắn mặc áo bào bằng vải xanh vừa dơ dáy vừa rách nát. Chân đi giầy cỏ thủng đế. Đầu trọc ánh nắng chiếu vào bóng loáng. Hắn là một nhà sư.


Lục Tiểu Phụng không nhịn được bật lên tiếng la kinh ngạc : - Nhà sư chất phác !


Chàng kinh ngạc đến nỗi suýt từ trên tường thành té xuống. Nhà sư chất phác cười rộ nói :


- Đừng hoang mang ! Chớ sợ hãi ! Bản hòa thượng không bắt công tử đâu mà là bắt vật nhỏ mọn này.


Nhà sư chất phác dùng hai ngón tay bắt một con rận lại cười nói : - Hai ngón tay của bản hòa thượng tuy không bì kịp công tử nhưng bao nhiêu chấy rận trong thiên hạ chẳng một con nào trốn thoát được.


Nàh sư bóp mạnh một cái. Con rận liền nát ra. Lục Tiểu Phụng cười ruồi : - Người tu hành lại cũng biết sát sinh hại vật nữa ư ? Nhà sư chất phác cười hì hì :


- Năm xưa Phật Tổ còn đạp chết một ác xà để cứu người huống hồ là bần đạo.


Lục Tiểu Phụng thở dài :


- Hai bữa nay dường như tại hạ gặp toàn đạo sĩ cùng hòa thượng. Nhà sư chất phác đáp : - Thế thì thí chủ là người có duyên. Người có duyên mới thường gặp hòa thượng cùng đạo sĩ.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Tại sao Lục mỗ lại biến thành người có duyên được ? Lão hòa thượng đáp : - Cái đó tự mình thí chủ hiểu lấy.


Lục Tiểu Phụng cười lạt nói :


- Tại hạ biết rồi. vì tại hạ thích can thiệp vào việc của người ta nên biến thành người hữu duyên.


Lão hòa thượng " ủa " lên một tiếng. Lục Tiểu Phụng lại nói :


- Hòa thượng và đạo sĩ đều là người xuất gia. Người xuất gia vốn không


nên đa sự nhưng vụ này lại dính líu thật nhiều đến người xuất gia.


Nhà sư chất phác, Mộc đạo nhân, Cố Thanh Phong thêm vào Thắng Thông ở tòa tiểu miếu kia dường như quả có mối liên quan đến vụ này.


Lục Tiểu Phụng nói tiếp :


- Người xuất gia đi tất ( vớ ) trắng. Tại Thanh Y Lâu đã có kẻ đi giầy đỏ tất cũng có người đi tất trắng.


Nhà sư chất phác vừa cười vừa lắc đầu nói : - Thí chủ tuy hồ đồ mà ảo tưởng rất phong phú. Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :


- Dù sao tại hạ cũng nhận thấy nhất định trong bóng tối có người xuất gia lén lút hành động những chuyện không để ai ngó thấy.


Nhà sư chất phác đột nhiên nghển cổ ngó thấy hai chân lão còn dính đất cười nói : - Đáng tiếc bản hòa thượng không đi tất trắng mà đi tất thịt.


Lục Tiểu Phụng nói : - Tất thịt cũng màu trắng. Nhà sư chất phác đáp :


- Nhưng thịt nhà sư không phải màu trắng.


Lục Tiểu Phụng muốn nói mà không nói nữa. Dĩ nhiên chàng còn nhiểu điều không muốn nói ra. Chàng chuẩn bị bỏ đi.


Khi chàng muốn đi mới phát giác ra không đi được.


Chàng muốn đi về hướng đông thì trên thành lâu mặt này đã có hai


người tay chắp để sau lưng từ từ bước tới. Chàng xoay về hướng nam nhưng hướng này cũng có hai người đi tới.


Chàng muốn nhảy xuống nhưng phía trong tường thành là hang hốc của bọn thái giám còn phía ngoài hiển nhiên đã thấy mấy hàng cung tên cùng đao phủ thủ.


Lục Tiểu Phụng thở dài nhăn nhó cười nói :


- Xem chừng Tử Cấm Thành chẳng phải là nơi để hòa thượng nghỉ mát.


Tường thành khá rộng. Hai người sóng vai đi cũng không sợ té.


Hai người mặt đông đi tới thì một người tướng mạo thanh tú, khí độ hiên ngang còn một người sắc mặt lợt lạt, miệng cười gượng.


Hai người từ mặt nam đi tới, mắt như mắt vò, mũi khoằm khoằm nhưmỏ chim ưng còn một người chính là Ân Kiện Ân.


Bốn người này đều ăn mặc hoa lệ, thái độ ngạo nghễ, khí phái không phải hạng tầm thường.


Lục Tiểu Phụng thở dài nói :


- Dường như bốn tay cao thủ trong địa nội đều đến cả. Hòa thượng tính sao đây ?


Nhà sư chất phác cười đáp :


- May mà hòa thượng không giết người cũng không phải hung thủ. Đột nhiên lão nhảy lên cất tiếng hỏi : - Vị nào là Tiêu Tương Kiếm Khách Ngụy Tử Vân, Ngụy đại gia ? Lão già mặt thanh tú đáp : - Chính là tại hạ.


Nhà sư chất phác lại hỏi :


- Vị nào là Đại Mạch Thần Ưng Đồ Phương, Đồ nhị gia ? Người đứng tuổi mắt vọ lạnh lùng đáp : - Tại hạ.


Ân Kiện Ân lên tiếng :


- Người đứng bên Nguỵ đại gia là Trích Tinh thủ Đinh Ngạo. Tại hạ là Ân Kiện Ân. Đại sư mạnh giỏi chứ ?


Nhà sư chất phác đáp :


- Lão tăng không phải đại sư mà là hòa thượng, một vị hòa thượng tuổi già chất phác.


Lão vỗ vai Lục Tiểu Phụng nói tiếp :


- Vị này không thành thực đâu. Các vị có kiếm là kiếm y chớ đừng kiếm hòa thượng.


Đinh Ngạo lạnh lùng nói :


- Chính bọn tại hạ bản tâm muốn kiếm y. Lục Tiểu Phụng cười hỏi : - Phải chăng các vị kiếm tại hạ đi uống rượu ? Đồ Phương sa sầm nét mặt xẵng giọng :


- Công tử tự tiện vào Cấm Thành phóng đao giết người lại còn đòi uống rượu nữa ư ?


Hiển nhiên hắn không phải là người trầm mặc. Gặp hạng ngươì này, Lục Tiểu Phụng đành gượng cười đáp : - Tự tiện vào Cấm Thành dường như là chuyện thật. Còn phóng đao giết người là chuyện giả.


Đinh Ngạo cười lạt nói :


- Nhưng lưỡi đao trong tay công tử lại không phải vật giả. Lục Tiểu Phụng đáp :


- Người cầm đao trong tay không nhất định là hung thủ mà kẻ sát nhân chưa chắc trong tay đã cầm đao.


Đồ Phương hỏi :


- Không phải công tử giết người ư ? Lục Tiểu Phụng đáp : - Không phải.


Ân Kiện Ân bỗng lên tiếng :


- Y bảo không phải nhất định không phải. Ân mỗ biết rõ y trước nay chưa từng nói dối.


Đinh Ngạo lạnh lùng đáp :


- Trước nay y chưa từng nói dối nhưng Đinh mỗ chưa từng biết. Ngụy Tử Vân cười nói :


- Vậy bữa nay e rằng ông bạn đã thấy hai người.


Đinh Ngạo im tiếng.


Ngụy Tử Vân lạnh lùng nói tiếp :


-Ân Kiện Ân đã bảo y chưa từng nói dối, vậy kẻ sát nhân nhất định không phải là y.


Đồ Phương toan nói lại thôi. Ngụy Tử Vân nói tiếp :


- Huống chi hạng người như Ma Lục Ca thì có chết đến mười mạng cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Lục đại hiệp cũng nhận ra bọn ta chẳng phải vì việc đó mà tới đây.


Ân Kiện Ân mỉm cười đáp :


- Cái tội tự tiện vào Cấm Thành lần này có thể miễn thứ nhưng đêm mai nhất định còn lần thứ hai.


Ngụy Tử Vân nói :


- Bạch Vân Thành chúa Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đều là hai kiếm khách thiên hạ vô song, xưa nay chưa từng có. Đêm mai bọn họ tỷ đấu hẳn là một cuộc chiến kinh thiên động địa, chấn động cổ kim.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Mess

Mess

"Có bao giờ bạn nghĩ, tin nhắn kéo ta lại gần nhau? Bởi vì vì ai đó TIN bạn, nên bạn

24-06-2016
Xin mẹ tha thứ

Xin mẹ tha thứ

Tôi là một đứa trẻ mồ côi cha từ năm lên 2 tuổi. Cái tuổi còn quá nhỏ để biết

30-06-2016
Một cách khóc

Một cách khóc

"Nhưng không sao cả, mai này nhìn nó, bạn sẽ nhớ một con đường một hàng cây. Không

24-06-2016
Yêu lại người cũ

Yêu lại người cũ

Đừng ngại ngần, cũng đừng tự day dứt, nếu tình yêu đã chọn bạn, cũng có nghĩa là

30-06-2016
Rẽ trái hay rẽ phải?

Rẽ trái hay rẽ phải?

Trong đêm tân hôn, chú rể nằm mơ thấy một vị thần hiện ra và bảo: "Ta sẽ cho con

01-07-2016
Đâu rồi tuổi thơ

Đâu rồi tuổi thơ

Sài Gòn mấy hôm nay đột nhiên trở mưa giông kèm theo đó là tiếng sấm chớp, tuy không

23-06-2016
Bên tình, bên hiếu

Bên tình, bên hiếu

(khotruyenhay.gq) Nhưng tiếc là nó quá ngắn, chữ Tình thay bằng chữ Hiếu, tôi không thể

27-06-2016