Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông - Chương 28

↓↓

Thạnh Tài nghe cha mình quát to bèn buông thỏng hai tay đứng yên không dám tấn công Quỷ Nô nữa.

bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Quỷ Thánh Thạnh Linh trợn mắt nhìn về phía hai hắn ta, cất giọng lạnh lùng nói:


- Từ bấy lâu nay ta đã nói cho chúng bây rõ, Quỷ Nô vì nhớ cái ơn cứu mạng của ta, nên mới cam tâm chịu làm nô bộc cho ta, chứ kỳ thực tài khinh công của nó cao cường tuyệt đỉnh, hơn nữa nó lại có cây Hỏa Huyền Cung thần diệu vô song, vậy nếu thật sự đánh nhau thì chúng bay chưa chắc là địch thủ của nó. Nhưng nó nể mặt ta nên mới không đánh lại các ngươi, thế vì lẽ gì các người gặp nó lại ra tay hiếp đáp nó như thế? Những lời răn dạy đó đã làm cho Mang Sơn Song Quỷ phải gục đầu, luôn miệng vâng dạ.


Đàm Nguyệt Hoa nghe thế trong lòng lấy làm lạ, không hiểu tại sao Quỷ Thánh Thạnh Linh lại tỏ ra là người đứng đắn đàng hoàng đến mức ấy? Quỷ Nô cúi mình nói:


- Ân nhân tuy nói vậy nhưng kỳ thực tiểu nô có khi nào dám ra tay đánh nhau với nhị vị công tử.


Quỷ Thánh Thạnh Linh bước tới thò tay vỗ nhẹ lên vai của Quỷ Nô mấy lượt nói:


- Ngươi chớ nên quá dè dặt.


Nói đến đây đôi mắt màu xanh biếc của lão ta bỗng chiếu lập lòe một thứ ánh sáng kỳ dị cất giọng nói:


- Ủa! Trong sơn động này dường như còn có một người lạ nào thì phải? Đàm Nguyệt Hoa nghe thế vội vàng thụt đầu ẩn kín, nín thở im lặng ngay.


Quỷ Nô lên tiếng đáp:


- Nào... có ai đâu? Quỷ Thánh Thạnh Linh nghiêng tai lắng nghe trong giây lát, rồi lướt người đi khắp gian phòng đá một vòng, nhẹ nhàng như gió thoảng. Kế đó lão ta lại trở về vị trí cũ đứng yên.


Thân pháp của lão ta tuy không linh động bằng Quỷ Nô, nhưng cũng hết sức cao tuyệt.


Tiếp đó, lão ta lại lên tiếng nói:


- Lạ thực! Vừa rồi không hiểu vì sao ta bỗng cảm thấy dường như có người lạ trong gian phòng này.


Đàm Nguyệt Hoa đang ẩn mình sau chiếc giường đá không khỏi thầm kêu: "Nguy hiểm thực!" Đồng thời nàng cũng hết sức khâm phục Quỷ Thánh Thạnh Linh. Lão ta tuy là một nhân vật thuộc tà phái, nhưng quả tài nghệ đúng với lời đồn đãi từ lâu. Lão ta chẳng hề trông thấy hình bóng của Nguyệt Hoa, thế mà bất thần lại có thể phát giác ra trong gian phòng đá này có một người lạ mặt đang ẩn mình. Như vậy, lẽ tất nhiên lão ta phát giác được tiếng hơi thở của nàng, và do đó cũng đủ thấy thính giác của lão ta tuyệt đỉnh đến đâu.


Quỷ Thánh lại lên tiếng hỏi:


- Quỷ Nô, gian nhà đồ sộ ấy tại sao bây giờ lại biến đổi như thế? Quỷ Nô đáp:


- Tiểu nô thực tình không biết vì nguyên do nào.


Quỷ Thánh suy nghĩ trong giây lát lại hỏi:


- Quỷ Nô, vị chủ nhân của gian nhà đồ sộ ấy đã ba bốn lượt sai người đến cửa Quỷ Cung, nói thẳng là muốn bắt ngươi đem về, vậy ngươi có biết rõ vị chủ nhân của ngôi nhà ấy là ai không? Đàm Nguyệt Hoa nghe câu hỏi đó của Quỷ Thánh, mới biết là sau khi nàng rời khỏi gian nhà đồ sộ đó thì cả khu nhà đã bị cháy thành tro bụi rồi.


Nếu bảo đấy là hỏa hoạn thì chắc chắn không thể nào cháy nhanh đến như thế. Việc ấy rất có thể là do chủ nhân đã nổi lửa đốt khắp bốn bên để thiêu rụi nó mà thôi.


Vị chủ nhân của ngôi nhà đồ sộ đó có một trình độ võ công quái dị khó lường. Nếu Đàm Nguyệt Hoa không nhờ mang hết nội lực ra chống trả lại với tiếng đàn đáng sợ của đối phương, thì có lẽ trước khi nàng thấy được diện mục của hắn là đã bị chết mất mạng tại đấy rồi.


Một nhân vật bản lãnh cao cường đến mức đó, vậy thử hỏi có ai lại dám tìm đến gây sự với hắn ta nữa? Do đó, chắc chắn khu nhà ấy đã bị thiêu hủy do lệnh của chủ nhân mà thôi.


Sở dĩ hắn ta ra lệnh thiêu hủy khu nhà đồ sộ của mình, chính là vì đám người của Đàm Nguyệt Hoa đã vô tình thâm nhập và đã phát giác được sào huyệt bí mật của hắn ta.


Nhưng qua câu hỏi của Quỷ Thánh thì Đàm Nguyệt Hoa thấy tựa hồ là hắn đã biết một phần nào về hành tung và lai lịch của vị chủ nhân ngôi nhà đồ sộ đó. Song nàng không hiểu tại sao Quỷ Nô lại biết được như vậy? Đàm Nguyệt Hoa có thể khẳng định là vị chủ nhân của ngôi nhà đồ sộ ấy chính là một nhân vật có liên quan rất chặt chẽ đến những mối đại loạn hiện nay trong võ lâm. Do đó, nàng càng chú ý nghiêng tai lắng nghe hơn.


Sau đó Quỷ Nô lên tiếng đáp:


- Tiểu nô thật sự không được biết.


Giọng nói của Quỷ Thánh có vẻ bực tức hỏi rằng:


- Ngươi thật sự không biết hay sao? Thế tại sao hắn ta cứ đến tìm ngươi mãi vậy? Quỷ Nô suy nghĩ một chốc đáp:


- Rất có thể vì hắn ta biết tiểu nô hành động lanh lẹ, lại có sở trường sưu tập những vật kỳ quái hiếm có trên đời, nên muốn bắt tiểu nô về phục vụ cho hắn cũng không biết chừng.


Quỷ Thánh Thạnh Linh cất giọng lạnh lùng cười khanh khách nói:


- Rất có thể như vậy lắm.


Qua giọng nói của lão ta, chứng tỏ lão ta không tin lời giãi bày của Quỷ Nô.


Nhưng vì lão ta là người rất biết rõ cá tính của Quỷ Nô, một khi hắn không chịu nói thì dù có cưỡng ép đến mức nào, hắn ta cũng không khi nào chịu nói thêm. Bởi thế, lão ta không hỏi chi thêm nữa, trái lại chỉ lên tiếng dặn dò rằng:


- Quỷ Nô, ngươi ở đây nếu biết được có ai định đến Quỷ Cung thì hãy cấp tốc báo ngay cho ta được rõ, không nên chậm trễ.


Quỷ Nô lên tiếng vâng lệnh. Quỷ Thánh Thạnh Linh liền đứng dậy khoát tay về phía Mang Sơn Song Quỷ nói:


- Chúng ta hãy trở về Quỷ Cung thôi.


Kế đó, Đàm Nguyệt Hoa lại nghe có tiếng cánh cửa đá chuyển động kèn kẹt và chẳng mấy chốc sau lại nghe có tiếng của Quỷ Nô nói to rằng:


- Đàm cô nương, giờ thì có thể bước ra được rồi.


Đàm Nguyệt Hoa từ phía sau chiếc giường đá nhảy ra, song trong lòng hết sức lo lắng, sắc mặt lộ vẻ kém vui. Nàng có ý định xâm nhập vào Quỷ Cung để cứu người và đinh ninh là mình sẽ hành động được tương đối dễ dàng, vì các cao thủ trong Quỷ Cung đều kéo cả đến ngọn Tiên Nhân Phong tại núi Võ Di. Do đó, mặc dù trong Quỷ Cung cạm bẫy tầng tầng lớp lớp, đâu đâu cũng nguy hiểm khó lường, nhưng nếu không có số người của Quỷ Thánh ở nhà thì nàng vẫn có nhiều hy vọng hành động thành công hơn.


Thế mà giờ đây Quỷ Thánh Thạnh Linh đã trở về Quỷ Cung và tất cả số cao thủ trong Quỷ Cung cũng đang ùn ùn kéo hết về đây. Nếu nàng vẫn quyết tâm xâm nhập vào Quỷ Cung để tiến hành mọi việc thì quả là một chuyện nguy hiểm không thể lường.


Nhưng khổ nỗi Đàm Nguyệt Hoa đã nhận lời với người ta rồi, mặc dù nàng biết khả năng của mình không đủ, song vì đã lỡ cưỡi lên lưng cọp rồi, bây giờ không thể nào tuột xuống được nữa.


Quỷ Nô đóng kín cánh cửa đá rồi hỷ hả nói:


- Đàm cô nương, bọn họ đã đi hết rồi.


Hắn ta cười tít toát nên trông khuôn mặt lại càng xấu xí vô cùng. Lúc ấy, tuy trong lòng Đàm Nguyệt Hoa đang buồn phiền nghĩ ngợi, nhưng thấy thế cũng phải phì cười.


Sau đó nàng ta lại lên tiếng than dài nói:


- Quỷ Nô, ngươi đối xử tốt với ta như thế khiến ta vô cùng cảm kích. Ngươi đã biếu cho ta dùng Thạch Tủy, vậy có lẽ thương thế của ta sẽ hoàn toàn bình phục nội trong ngày nay mà thôi. Như vậy cũng chẳng còn bao lâu nữa chúng ta sẽ phải chia tay ai đi đường nấy rồi.


[mất hai trang ## và ##]... Quỷ Thánh Thạnh Linh và cũng chớ nên tự xưng danh hiệu là Quỷ Nô nữa.


Trên mặt của Quỷ Nô thoáng hiện vẻ tươi cười, nhưng liền đó lại cất tiếng than rằng:


- Đàm cô nương, mấy năm gần đây tuy tôi được biết người ân nhân của tôi có nhiều hành động không chính đáng. Nhưng khổ nỗi vì ông ấy là một đại ân nhân của tôi, nên tôi không làm sao không dính dấp đến ông ta được. Đồng thời, tôi cũng không thể sửa đổi danh hiệu được.


Đàm Nguyệt Hoa tự nghĩ trước khi thương thế của mình được hoàn toàn bình phục, tất không thể nào mạo hiểm xâm nhập vào Quỷ Cung. Vậy tại sao mình không nhân thời gian này dưỡng thương và hỏi thăm về thân thế Quỷ Nô cho biết.


Hơn nữa, qua câu hỏi vừa rồi của Quỷ Thánh thạnh Linh chứng tỏ Quỷ Nô là kẻ biết được ít nhiều về lai lịch của chủ nhân căn nhà đồ sộ kia, vậy nếu mình tìm hiểu được ít nhiều về nhân vật đó cũng chẳng phải là vô ích.


Bởi thế Đàm Nguyệt Hoa bèn bước tới một chiếc ghế đá, ngồi xuống nói:


- Quỷ Nô, hiện giờ chúng ta thành bằng hữu, vậy ngươi có thể nói cho ta biết về thân thế của ngươi được không? Quỷ Nô nghe thế thì lộ vẻ mừng rỡ cất tiếng cười to, nhảy bổng lên khoảng không đến gần một trượng, cười nói:


- Đàm cô nương, cô... cô bảo tôi cũng có tư cách làm một người bạn với cô chăng? Đàm Nguyệt Hoa cười đáp:


- Chúng ta đều là người trong võ lâm, vậy tại sao lại không có tư cách làm bạn với nhau? Đôi mắt của Quỷ Nô lại càng sáng rực, hắn tung tăng khắp gian phòng đá, thân mình hắn ta trông nhẹ nhàng như một làn khói mỏng. Qua một lúc thật lâu, tình cảm trong lòng hắn mới lần lắng dịu trở xuống.


Hắn đưa chân bước đến cạnh Đàm Nguyệt Hoa, ngồi yên xuống nhìn thẳng vào nàng một Chương lâu rồi lên tiếng:


- Đàm cô nương, cô thực là một người tốt.


Quỷ Nô từ trước đến nay vì tự biết diện mục mình quá xấu xí, nên trong lòng lúc nào cũng có tự ti mặc cảm, ít khi muốn để cho người chung quanh thấy rõ được mặt thật.


Trong khi đó, Nguyệt Hoa lại là một cô gái xinh như hoa, đẹp như ngọc và nếu đem diện mạo của hai người để so sánh thì thực chênh lệch nhau một trời một vực.


Giờ đây, Quỷ Nô trông thấy thái độ của Đàm Nguyệt Hoa hoàn toàn không để ý đến diện mạo xấu xí của mình, hơn nữa nàng lại bảo giữa đôi bên trở thành bạn hữu của nhau khiến Quỷ Nô vui mừng không tả xiết! Cùng với sự vui mừng đó, hắn ta lại còn có một sự cảm kích thầm kín trong lòng chắc chắn không ai có thể lãnh hội nổi tình cảm đó của hắn ta cả.


Vì kể từ khi Quỷ Nô còn nhỏ cho đến khi khôn lớn, đây là lần thứ nhất mà hắn ta được một người đối xử bình đẳng với hắn ta, xem hắn ta là một người bằng hữu.


Việc đó đối với Quỷ Nô thực quý báu hơn tất cả mọi vật trên đời này.


Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Quỷ Nô vui mừng, liền cười cười nói:


- Việc đó chẳng có chi quan hệ cả. Quỷ Nô, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Quỷ Nô nghe thế liền cúi mặt xuống tựa hồ hắn rất thẹn thuồng, hắn nói nho nhỏ:


- Tôi năm nay hai mươi hai tuổi, nhưng chẳng biết được cái chi cả.


Đàm Nguyệt Hoa cười nói:


- Ngươi lại nói thế nữa. Trong võ lâm hiện nay tên tuổi của ngươi đã nổi như cồn, vậy hà tất phải tỏ ra khiêm tốn tới mức đó? Quỷ Nô há hốc mồm, cười ngặt nghẽo một lúc rồi lên tiếng:


- Kể từ lúc tôi có sự hiểu biết đến giờ thì vẫn ở mãi trong động đá này. Ngoài tôi ra chỉ còn có một bộ xương khô nữa mà thôi.


Đàm Nguyệt Hoa kinh hãi hỏi:


- Một bộ xương khô? Quỷ Nô gật đầu:


- Đúng thế...! Theo sự phán đoán của tôi thì bộ xương khô ấy chắc chắn là một thân nhân của tôi đó. Trước đây có lẽ người ấy đã đem tôi đến gian phòng đá này rồi chết đi bỏ lại tôi một mình trơ trọi.


Đàm Nguyệt Hoa kinh ngạc:


- Nếu thế thì ngươi ăn thức chi để lớn lên? Quỷ Nô cười tự nhiên đáp:


- Trong những năm đầu tiên tôi không làm sao nhớ rõ được nữa, song chắc chắn là tôi không có ăn thứ chi, ngoài uống Thạch Tủy từ trong một cái vú đá nhỏ rỉ ra. Thạch Tủy tuy rất ít nhưng tôi dùng mãi vẫn không khi nào cạn, bảy tám năm gần đây nguồn Thạch Tủy mới dừng chảy liên tục như trước, phải đợi đến ba năm nó mới rỉ ra một lần.


Đàm Nguyệt Hoa gật đầu nói:


- Nếu thế thì ta thật là may mắn, trong dịp đến đây lại được uống Thạch Tủy.


Quỷ Nô mỉm cười, nói tiếp rằng:


- Khi tôi được mười tuổi thì mới có đủ sức mạnh để mở toang cánh cửa đá này ra. Tôi dùng chiếc Hỏa Huyền Cung đi săn bắn kiếm thú rừng về ăn thịt, chiếc cung ấy trước đó được bộ xương khô kia nắm chặt trong tay. Hơn nữa vì ngay từ lúc nhỏ tôi chẳng hề ăn thức chi ngoài dùng Thạch Tủy để lớn dần nên cơ thể nhẹ nhàng, hành động nhanh nhẹn khó ai có thể phát hiện được.


Đàm Nguyệt Hoa nói:


- Nếu vậy Quỷ Thánh Thạch Linh tại sao lại trở thành một người ân nhân cứu mạng của ngươi? Quỷ Nô đáp:


- Cuộc sống của tôi đã trôi qua một cách bình thản như vừa nói và kéo dài được độ sáu bảy năm. Suốt trong thời gian đó tôi chỉ mang cung tên đi săn bắn thú rừng, lúc trông thấy có người lạ đến là tôi vội vàng tìm nơi để lẩn trốn ngay. Nhưng cách đây bốn năm, chẳng hiểu vì lẽ gì tôi lại thấy can đảm hơn nên đã rời đi xa và đã phát giác được một ngôi nhà đồ sộ...


Đàm Nguyệt Hoa nghe đến đây không khỏi giật mình hỏi:


- Một ngôi nhà đồ sộ? Nếu thế có phải ngôi nhà mà chúng ta đã vào trú mưa ngày hôm qua chăng? Quỷ Nô gật đầu đáp:


- Chính là ngôi nhà đó.


Đàm Nguyệt Hoa vội vàng hỏi tiếp:


- Ngươi đã thấy được chi trong gian nhà đó hãy mau nói cho ta nghe nào? Quỷ Nô đưa mắt nhìn qua Nguyệt Hoa mấp máy đôi môi như muốn nói chi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Qua một lúc thật lâu hắn ta mới lên tiếng:


- Đàm cô nương, nếu không nói ra thì không được hay sao? Đàm Nguyệt Hoa cất giọng quả quyết như dao chém sắt, đáp rằng:


- Không thể không nói được.


Quỷ Nô lộ sắc mặt kinh dị hỏi:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Cố chấp

Cố chấp

Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi") Khi yêu thật

26-06-2016
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương

Disneyland 1972 Love the old s