Nói xong lão dẫn Đổng Hương Nhi bước ra khỏi phòng.
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Liễu Nguyên trong lòng thầm cảm tạ lão. Trước khi lên đường, Liễu Nguyên lại dặn dò Long Bá Đào:
- Thành công hay thất bại toàn là nhờ vào trận chiến đêm naỵ Hy vọng rằng Long huynh nhớ giùm cho hai chuyện...
Long Bá Đào hỏi ngay:
- Là hai chuyện gì ?
Liễu Nguyên hạ giọng nói:
- Phải mọi lúc để ý đến Trần Bằng. Nếu như có biến cố, phải lập tức bỏ ngay cách dùng tiếng gõ kiếm làm ám hiệu và không nên để đối phương tiếp cận.
Xong lão dặn mọi người:
- Tại hạ lo lắng không phải là việc này, mà là sợ chúng ta đánh ép quá, bọn chúng sẽ quyết tâm liều mạng. Như vậy khó tránh được cảnh thương vong thảm khốc. Bởi vậy tục ngữ có câu :" sát nhân nhất vạn, tự tổn tam thiên" (giết người nhiều quá, sẽ tổn đức ba đời - ý kiến của sư phụ).
Long Bá Đào ngạc nhiên hỏi:
- Vậy theo ý cuả Liễu huynh là như thế nào ?
Liễu Nguyên đáp:
- Theo ý của tại hạ là nên chừa cho chúng một con đường rút lui.
Long Bá Đào gật gật đầu ra chiều đã hiểu
Sau đó lập tức bắt đầu bố trí hành động...
*
**
Đêm nay bầu trời đen kịt và cũng không một ánh sáng trăng sao. Nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy về phía hạ lưu
Vừa đúng canh một, từ phía cửa sông A Can có ba chiếc thuyền từ từ tiến vào.
Trên thuyền tối om, không một ánh đèn. Vừa tiến vào cửa sông, cả ba chiếc thuyền liền hạ buồm xuống. Sau đó dùng chèo bơi ngược dòng trở lên.
Trên mỗi thuyền, ngoài hai tên thuỷ thủ điều khiển mái chèo ra, tuyệt nhiên không còn thấy một bóng dáng người bào ca?
Trong khoang thuyền đều được che kín và cũng không nghe thấy có tiếng người.
Ba con thuyền cứ như thế từ từ tiến đến gần toà sơn trang ở gần bờ sông. Trên chiếc thuyền đi đầu, đột nhiên phát ra âm thanh của hai tiếng kiếm gõ vào nhau
Tiếng âm thanh này vừa dài lại vừa lâu.
Âm thanh này truyền vào tận hai bên bờ sông A Can. Liền lúc đó những đám lau sậy hai bên bờ, cũng bắt đầu lay động.
Bỗng nhiên có tiếng người hỏi:
- Miêu đại ca có nghe tiếng gì không ? Quả nhiên bọn chúng đã đến rồi đấy !
Lúc này Thần Kích Miêu Phi Hổ đang ngồi cạnh bờ sông. Lão ta vừa vuốt râu vừa gật gật đầu nói:
- Đừng vội nôn nóng, hãy đợi nó vào thêm chút nữa.
"Keng, keng, keng... "
Những tiếng kiếm gõ vừa dứt, ba chiếc thuyền buồm cũng từ từ vượt qua khỏi toà nông trang.
Miêu Phi Hổ đột nhiên đưa tay lên vẫy một cái, thấp giọng hét:
- Trước tiên hãy cắt ngang đường rút lui của chúng.
Tử trong đám lau sậy lao nhanh ra bốn chiếc thuyền như những mũi tên.
Người đứng trên thuyền đi đầu chính là Củ Đầu Long Vương Dương Phàm. Toàn thân lão đều đã ướt hết. Còn trên tay lão đang cầm cây Nga Mi phân thuỷ kích.
Theo sau có ba chiếc thuyền. Trên mỗi thuyền có sáu gã đại hán. Tất cả bọn chúng đều là những hảo thủ tinh thông về việc bơi lội trong Long Thuyền bang.
Bốn chiếc thuyền kia chạy nhanh như tên bắn, nhưng không phải theo đuôi ba chiếc thuyền buồm, mà là chạy ngược lại cửa sông A Can và sau đó quay đầu ngược lại cắt đứt đường thối lui của ba chiếc thuyền buồm kia.
Miêu Phi Hổ thấy thuyền của Dương Phàm đã chặn xong lối thoát của chiếc thuyền buồm, lúc ấy lão mới vẫy tay lần thứ hai và quát khẽ:
- Đón đầu chúng lại !
Bốn chiếc thuyền khác liền xuất hiện phía trước. Trên mỗi thuyền chở hơn ba mươi tên đại hán. Bọn đại hán này một tay cầm đao một tay cầm thuẫn. Tất cả bọn chúng đều gập chân lại, nằm sát trong khoang thuyền.
Đứng trên mũi thuyền đi đầu là một gã hoà thượng thân hình béo phị. Lão ta không ai xa lạ chính là Phi Thiên Độc Lâu Âu Nhứt Bằng.
Bốn chiếc thuyền này rời nhanh khỏi bờ, đâm ngang ra giữa sông.
Âu Nhứt Bằng hai tay hai thanh đoản kiếm gõ từng tiếng, từng tiếng một.
- "Keng ! Keng ! Keng... "
Trên sông cũng có tiếng gõ trả lời lại:
- "Keng ! Keng ! Keng... "
Lúc này trời tối đen như mực, hai bên đều không có cách nào nhìn thấy vị trí của đối phương. Họ chỉ có thể dựa vào mũi kiếm để phân biệt phương hướng và d6àn dần tiếp cân nhau.
Ba chiếc thuyền buồm trên sông từ từ dừng lại.
Tám chiếc thuyền do Dương Phàm và Âu Nhứt Bằng dẫn đầu đã từ từ đến gần ba chiếc thuyền buồm hơn.
Đúng lúc ấy, trong khoang của một chiếc thuyền buồm, Trần Bằng đột nhiên hạ thấp giọng nói với Long Bá Đào:
- Phía trước chính là thuyền chở châu báu. Bây giờ phải gõ bảy tiếng nhỏ và ngắn để bọn chúng đến gần hơn, rồi ta hãy ra tay.
Long Bá Đào không hề chần chừ, liền đưa hai cây trường kiếm lên gõ liền bảy tiếng:
- "Keng ! Keng ! Keng... "
Tiếng gõ thứ bày vừa dứt, những tấm che trong khoang của ba chiếc thuyền buồm lập tức mở toang ra. Bọn quần hùng tay cầm đao kiếm, từ từ hiện thân ra.
Âu Nhứt Bằng vừa nghe những âm thanh ngắn và gấp, bèn cho ngay rắng sự việc đã bị bại lộ. Cho nên lão ta quát lớn:
- Các huynh đệ, tiến lên !
Thuyền hai bên vừa đụng vào nhau, tất cả những tên đại hán cầm thuẫn liền nhất tề hét lên rồi múa đao nhảy sang thuyền buồm.
Bọn quần hùng đã chờ sẵn từ lâu liền lập tức xuất thủ ứng chiến.
Trong chốc lát. Ánh đao, ánh kiếm vung lên sáng ngời. Trên mặt sông trước đó còn yên tịnh, bây giờ đã xảy ra một trận quyết chiến kinh thiên động địa. Tiếng hô, tiếng hét và tiếng binh khí chạm vào nhau vang dậy cả một khúc sông.
Bọn quần hùng đều có võ công trác tuyệt. Vì vậy trận đầu tiên người của Yến Sơn đã bị thất thủ. Hơn ba mươi tên đại hán đã bị tử thương quá một nửa và đều bị rơi cả xuồng sông.
Bốn chiếc thuyền do Dương Phàm dẫn đầu đột ngột từ phía sau ập đến.
Bọn thủ hạ của lão đều là những hảo thủ tinh thông về bơi lội, tất cả bọn chúng liền bỏ thuyền nhẩy xuống nước tấn công từ phía bên dưới.
Bọn quần hùng đa số đều không biết bơi lội.
Lúc này họ vừa phải đánh trên bờ vừa đỡ dưới nước. Cho nên xem ra có chiều thất thế hơn đối phương.
Long Bá Đào thấy tình thế bất lợi cho phe mình, liền hạ lệnh cập thuyền vào bờ. Đồng thời cho người bắn tên lửa để cầu cứu viện binh của Liễu Nguyên
Lúc này lão mới tin rằng sự nghi ngờ của Liễu Nguyên là có lý.
Lão quay sang tìm Trần Bằng thì hắn đã mất tiêu trong đám người hỗn loạn.
Trận chiến càng lúc càng khốc liệt, tình thế càng lúc càng nguy cấp hơn.
Chẳng bao lâu, ba chiếc thuyền buồm đã bị đánh đắm hết hai chiếc. Tất cả bọn quần hùng đều tụ tập hết lên chiếc thuyền còn lại. Bọn họ dùng sào tre, mái chèo và cả binh khí dể chống chọi lại với bọn "thuỷ quái" dưới sông.
Diêu Kế Phong nói lớn:
- Long lão đại ! Sự việc đã nguy cấp lắm rồi, không thể nào chần chừ được nữa. Phải mau sớm nghĩ cách cặp vào bờ mới được.
Long Bá Đào cũng hoảng hốt:
- Bốn phía đều là thuyền của giặc, làm thế nào thoát thân được đây ?
Diêu Kế Phong đưa mắt nhìn khắp nơi, rồi nói:
- Sông A Can này không rộng lắm. Long huynh hãy kéo buồm lên đi. Tiểu đệ sẽ cầm lái chọ Chúng ta cứ đâm thẳng về hướng đông thử vận may xem.
Việc đã đến nông nỗi này, cũng đành phải thử vận may mà thôi. Long Bá Đào liền đưa kiếm lên cắn ngang miệng, còn hay tay kéo buồm lên.
Diêu Kế Phong tung mình một cái đã ra đến sau lái. Lão dùng hết sức đẩy càng bánh lái sang bên trái...
Thân thuyền đột nhiên ngoặt sang trái. Bỗng nhiên nghe thấy "Đùng ! Đùng !" hai bóng người đồng thời rơi xuống sông.
Thất Bộ đoạn hồn Thương Lục Hoàn vội vàng kêu lên:
- Nguy rồi ! Hai cha con của Vương đại hiệp đã bị xẩy chân rơi xuống sông rồi.
Long Bá Đào liền cuống cuồng lên. Lão định hạ buồm xuống, nhưng vì trong lúc quá khẩn trương nên lão không sao tháo dây buồm ra được.
May mà hai cha con Vương Khắc Luân sinh trưởng ở vùng Quan Lạc, cho nên cũng biết bơi chút đỉnh, vì vậy họ mới có thể tự cứu mình. Hai cha con họ vừa bám vào bánh lái thuyền, vừa lớn tiếng nói:
- Không cần phải dừng thuyền. Ở đêy nước sông không sâu, chắc có lẽ đã gần đến bờ rồi.
Có hai cha con Vương Khắc Luân ở dưới nước hộ tống, bởi thế bọn "thuỷ quái" của Long Thuyền bang không dễ gì tiếp cận được.
Còn may thêm một điều nữa là lúc ấy có gió mạnh, nên chẳng bao lâu thuyền của họ đã đâm vào đám lau sậy ở bên bờ sông.
Bọn quần hùng cùng lúc reo lên vui mừng, rôi bỏ thuyền leo lên bờ.
Thất Bộ đoạn hồn Thương Lục Hoàn là người xông lên bờ đầu tiên. Vừa đặt chân lên bờ, lão liền nghe gió rít bên tai. Chưa kịp phản ứng gì thì vai trái của lão đã bị trúng tên.
Tiếp theo, từ trong đám lau sậy tên bắn loạn xạ ra như mưa và trải dài khắp bờ sông.
Từ trong những lằn tên, chợt có tiếng nói lớn:
- Bằng hữu ! Các người đã bị rơi vào ổ mai phục rồi. Nếu như muốn sống hãy mau bỏ binh khí xuống...
Chương trước | Chương sau