La Vĩnh Tường nói:
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nhị ca có việc gì gấp mà sai đệ đến đây ? Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt sơn trang đã xảy ra chuyện rồi sao ?
Hàn Văn Sanh nói:
- Quỹ Nhãn Kim Xung đã bị ám toán rồi !
La Vĩnh Tường thất kinh:
- Đệ nói gì ?
Hàn Văn Sanh trả lời:
- Ngay hôm tam ca và Đại Ngưu vừa rời khỏi Lan Châu liền xảy ra cớ sự. Quỷ Nhãn Kim Xung bị người ám toán, thân thọ trọng thương. Nhị ca đặc biệt sai đệ lên đường, ngày đêm không nghỉ, đến đây là muốm tam ca lập tức quay về.
La VĨnh Tường vội hỏi:
- Quỷ Nhãn Kim Xung chỉ là bị trọng thương nhưng vẵn còn sống chứ.
Hàn Văn Sanh nói:
- Lúc đ6ẹ lên đường thì hắn vẫn còn sống. Còn hiện tại như thế nào đệ cũng chưa biết.
La Vĩnh Tường gật gật đầu:
- Mong rằng hắn không chết thì tốt. Người này rất ư là quan trọng, nhất thiết không thể để cho hắn chết được.
Hàn Văn Sanh nói:
- Thế như vậy chúng ta hãy mau lên đường.
La Vĩnh Tường đáp:
- Đệ hãy trở ra trước, đứng đợi ở trong rừng. Ta và Đại Ngưu sẽ lập tức đến ngay.
Hàn Văn Sanh vội hỏi:
- Đại Ngưu hiện giờ ở đâu ?
La Vĩnh Tường cười khổ:
- Người vừa rồi bị đệ đánh một chưởng vào đầu chính là Đại Ngưu.
Hà Văn Sanh dậm chân nói:
- Quả thật là " Đại thuỷ xung đoá Long Vương miếu", vừa rồi trong bóng tối, đệ chẳng nhận ra gì cả. Ngay cả nằm mơ đệ cũng không ngờ là tam ca.
May mà hắn khỏe mạnh , hơn nữa đệ cũng không có dùng song chùy. Bởi vậy hắn chỉ hôn mê mà thôi , đệ không cần phải lo âu.Hàn Văn Sanh nói:
- Việc này cũng phảI trách đệ quá ư lỗ mãng. Tam ca, xin mời huynh hãy ra trước, đệ sẽ đi tìm Đại Ngưu.
La Vĩnh Tường nói:
- Đã là huynh đệ, không cần phải khách khí như vậy. Đệ hãy mau lên trước giữ miệng hầm. Trong nông trang rất có thể còn kẻ địch ẩn trốn. Đừng để bọn chúng chận bít đường rút lui.
Hàn Văn Sanh ngạc nhiên:
- Trong nông trang này còn có người sống sao ?
La Vĩnh Tường nói:
- Chính chúng ta bị bọn chúng nhốt trong gian thạch thất này đấy.
Hàn Van Sanh tuy vẫn còn nhiều ngạc nhiên, nhưng gã cũng không hỏi nữa, vội vội vàng vàng quay mình trở ra ngoài.
Không bao lâu sau, La Vĩnh Tường và Đại Ngưu cũng đã chui ra khỏi đường hầm.
Đại Ngưu trong bụng vẫn còn tức tối, gã nói lớn:
- Chúng ta không thể đi như vậy được. Đệ còn phải tìm cho ra tên kia và nhốt hắn lại chung với mấy đống tử thi kia mới cam lòng.
Hàn Văn Sanh nói:
- Trên đường huynh vào đây chưa từng gặp qua bóng dáng một người.
Phải chăng trong nông trang còn có tên chưa lộ diện.
La Vĩnh Tường nói:
- Trong đường hầm phía sau dãy nhà có tất cả hai cửa.
Cửa bên trái thông với thạch thất chứa xác người.
Còn cửa bên phải rất có thể thông ra ngoài sơn cốc.
Tứ đệ là người am tường về cách bố trí các cơ quan, vậy chúng ta trở lại đấy, xem thử một lần nữa.
Nói xong, ba người lấy đá bịt miệng hầm lại.
Sau đó rảo bước ra phía sau dãy nhà, đốt ba bó đuốc lên rồi tiến vào trong đường hầm.
Hán Văn Sinh hiệu là Xảo Thủ, ngoài việc chế tạo các loại ám khí độc hại ra, gã còn rất tinh thông về các cơ quan ngầm.
Chẳng bao lâu, Hàn Van Sanh đã tìm ra chỗ mở cánh cửa bên phải.
Cửa vừa mở ra, cả ba không khỏi kinh ngạc.
Bên trong là một địa đạo bằng phẳng và rộng rãi.
Chiều cao của địa đạo ít nhất là hai trượng, rộng ba trượng, mặt đường phẳng lì, đủ để cho hai chiếc xe ngựa cùng một lúc qua lại. Công trình này qui mô, khiến cho người ta nhìn thấy phải sững sờ.
Những con đường xuyên qua giữa núi như vầy, cho dù có lợi dụng những hang động có sẵn, thì tuyệt đối trong vòng hai, ba năm cũng không thể hoàn thành được.
Năm xưa nhà họ Đơn không biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi và máu để xây dựng công trình này ?
La Vĩnh Tường ngạc nhiên hồi lâu, mới buông một tiếng thở dài:
- Chúng ta chỉ tưởng nhà họ Đơn như bao gia đình khác. Bây giờ nhìn thấy, mới biết rằng mình thật là hồ đồ.
Đại Ngưu chợt lên tiếng:
- Tại sao tam ca lại nói vậy ?
La Vĩnh Tường đáp:
- Một người sống bằng nghề chăn nuôi gia súc, thì đương nhiên không phải tốn nhiều công sức để xây một con đường hầm qui mô như vậy.
Từ đây, đủ thấy bọn họ sống bằng nghề chăn nuôi chỉ là che mắt thiên hạ mà thôi. Kỳ thật bọn họ còn có mưu đồ khác.
Hàn Vă Sanh hỏi:
- Tam ca cho rằng bọn họ là những nhân vật như thế nào ?
Điều này rất khó nói. Có lẽ là những nhân vật võ lâm ẩn cư đề lánh kẻ thù, cũng có thể là đầu não của một nhân vật thần bí nào đó.
Nhưng bât luận họ là nhân vật nào đi chăng nữa thì hiện tại cũng bị hung thủ sát hại hết rồi. Ta dám chắc tai hoa. kia có liên quan đến con đường hầm này.
Hàn Văn Sanh ngạc nhiên:
- Việc nhà họ Đơn bị giết chết có liên quan gì đến con đường hầm này chứ ?
La Vĩnh Tường nói:
- Quan hệ rất lớn nữa là khác. Ta hỏi đệ, địa thế của sơn cốc này cùng với Dào Nguyên mật cốc của chúng ta như thế nào ?
Hàn Văn Sanh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu đem Dào Nguyên mật cốc mà so sánh với nơi đây, thì quả thật có nhiều điểm giống nhau. Vì dụ như là địa thế hai bên thật hiểm yếu, con đường ra vào đều rất kín đáo...
Nhưng đáng tiếc là trong Đào Nguyên mật cốc của chúng ta còn thiếu một con đường hầm bí mật và hùng vĩ như vầy
La Vĩnh Tường nói:
- Hay nói cách khác, diều kiện phòng thủ ở đây tốt hơn nhiều so với Đào Nguyên mật cốc, đúng không ?
Hàn Văn Sanh gật gật đầu:
- Không sai !
La Vĩnh Tường nói:
- Cái nhìn của người anh hùng đều giống nhau, chúng ta nghĩ như vậy, người khác đương nhiên cũng nghĩ như vậy.
Hàn Van Sanh nói:
- Ý của tam ca muốn nói là bọn hung thủ kia, vì thấy đây quả là một căn cứ tuyệt hảo. Bởi vậy chúng mới giết hết bốn mươi mấy người nhà họ Đơn để chiếm dụng nó phải không ?
La Vĩnh Tường nói:
- Trừ điểm này ra, ta thật không nghĩ được nguyên nhân nào dẫn đến thảm hoa. của nhà họ Đơn.
Nếu như chỉ vì Bức Bách Lý Đồ kia, hung thủ chỉ cần giết Đơn Luân để diệt khẩu, chứ cần gì phải giết cả nhà.
Hàn Văn Sanh hỏi:
- Nếu quả là như vậy, tại sao hung thủ đột nhiên dời hết toàn bộ đi nơi khác.
La Vĩnh Tường đáp:
- Đó là vì chúng ta đã ba lần đột nhập vào trong sơn cốc điều tra, nên đã khiến cho bọn chúng phải đề phòng.Tạm thời bọn chúng thay đổi kế hoạch tạm lánh một thời gian.
Hàn Văn Sanh hỏi tiếp:
- Bọn chúng sẽ còn trở lại nữa không ?
La Vĩnh Tường cười:
- Một chỗ khác khó được mà giống như vầy, bất cứ ai cũng không nỡ bỏ đi đâu. Theo ta thấy, bọn chúng nhất định sẽ còn trở lại nữa.
Chương trước | Chương sau